Ta Có Một Bầy Họa Thủy

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Jung Ad

Giống như Vi Hương Nhi nói, Thất Hoàng tử ôm lấy không buông tay, gọi nương không đủ còn dùng mặt cọ lên, mặt béo tròn cọ trên cổ Quý phi, cảm giác giống như cọ lên khối ngọc mát lạnh.

Hắn hoàn toàn không sợ người lạ, híp mắt tràn đầy hưởng thụ.

Điều này...

Điều này làm sao nói?

Người tham gia náo nhiệt mở rộng tầm mắt, lần đầu nhìn thấy nhi tử nuôi một năm ôm người khác gọi nương, nếu Quý phi cố gắng hết sức hướng dẫn thì thôi, tình huống bây giờ là Quý phi không làm bất kỳ chuyện dư thừa gì đã bị Thất Hoàng tử dựa vào.

Tất cả mọi người, Mẫn phi vẫn là người vững vàng nhất, tình cảnh thân nhi tử và tức phụ cùng nhau nghiêng về phía Quý phi nương nương nàng ta cũng đã được chứng kiến, đây chỉ là chuyện nhỏ.

Những người khác không vững vàng bằng nàng ta, tất cả đều liếc sắc mặt Du Quý nhân, nhìn xem nàng ta sẽ phản ứng như thế nào.

Du Quý nhân tức chết rồi, còn không có lý do phát tác, đành phải khiển trách hắn: "Con làm sao vậy? Tại sao lại dựa vào trên người Quý phi nương nương? Tại sao không hiểu chuyện như vậy?" Nàng ta đưa tay muốn ôm người đi, Phùng Niệm không có bất kỳ kháng cự, bản thân Thất Hoàng tử kháng cự, Du Quý nhân đụng vào người hắn cũng chê nóng, uốn éo người tránh tay nàng ta, vừa tránh vừa sốt ruột phát ra tiếng từ chối, thêm mấy lần đã mang theo tiếng nức nở.

Mẫn phi khuyên nhủ: "Ngày hôm nay Thất Hoàng tử đầy tuổi, coi như là thương hắn, nương nương vất vả một chút ôm hắn thêm một hồi đi."

Phùng Niệm không sao cả.

Nàng cũng làm mẫu thân, ôm người cũng ôm thành thói quen. Nàng nhìn về phía Du Quý nhân, xem đối phương nói thế nào.

Trong lòng Du Quý nhân bực bội, miễn cưỡng cười cười, nói: "Thêm phiền toái cho người..."

Phùng Niệm vuốt ve lưng Thất Hoàng tử: "Vậy bản cung ôm trước, lát nữa trả lại cho Quý nhân."

Du Quý nhân không đưa tay nữa, Thất Hoàng tử giải trừ nguy cơ vui mừng vặn vẹo uốn éo cái mông nhỏ. Quý phi mắt chứa ý cười và Thất Hoàng tử lòng tràn đầy quấn quýt... Nhìn thật giống thân mẫu tử nha!

Sau khi Lý Trung Thuận truyền lời này cho Hoàng Thượng, Hoàng Thượng tưởng tượng tình cảnh kia.

Quý phi xinh đẹp vô song và đứa trẻ Tiểu Thất bình thường không có gì lạ?

Hai người bọn họ giống như thân mẫu tử?

"Ngươi đang nói nhảm gì vậy?"

Lý Trung Thuận còn chưa nghĩ ra phản ứng như thế nào, Bùi Càn hỏi hắn: "Sau đó thì sao? Có phải hắn ầm ĩ muốn đi với Quý phi?"

"Không sự không có. Sau đó Thất Hoàng tử ăn gì đó thì mệt rã rời, thấy hắn ngủ rồi Quý phi nương nương thả người xuống sau đó rời đi."

Diễn biến tiếp theo cũng không có ý nghĩa!

Bùi Càn còn có thể luyến tiếc không có việc vui để nhìn, chưa được hai canh giờ có thái giám đến báo lại, nói rằng sau khi Thất Hoàng tử tỉnh lại nghiêng đầu tìm nương, Du Quý nhân tiến lên dỗ hắn không được, lúc này người đã khóc sập rồi.

Bùi Càn đi một chuyến, sang đó thì thấy Bùi Sâm ngồi trong giường nhỏ lau nước mắt. Không chỉ hai mắt đỏ bừng, ngay cả khuôn mặt hắn cũng lau đỏ lên, xem ra đã khóc rất lâu, lúc này có lẽ thể lực không tốt tiếng khóc thút thít bị đè nén xuống rất thấp. Du Quý nhân cũng ngồi khóc chỗ ấy, khóc đến nước mắt như mưa. Trong phòng ngay cả nhũ mẫu cũng tỉnh táo một chút, đang bưng trái cây cống nạp được nghiền nát dụ dỗ Thất Hoàng tử, bảo hắn há miệng ăn đừng khóc. Người ngược lại há miệng ăn, nhưng ăn cũng không ảnh hưởng hắn kháng nghị: "Nương, nương."

Bùi Càn hỏi hắn ồn ào đã bao lâu.

Du Quý nhân nghe được giọng nói này lau nước mắt đứng lên: "Sau khi tỉnh ngủ cứ như vậy, tỳ thiếp cũng không biết nên làm thế nào cho phải. Trước đó vẫn luôn êm đẹp, từ sau khi gặp Quý phi nương nương hắn không được bình thường... Hoàng Thượng làm
sao bây giờ?"

Bùi Càn không thích nghe người khác oán trách, cũng không thích nhìn người khác khóc, đặc biệt là khóc ủ rũ.

Y nhíu mày lại: "Nàng ở đây oán trách Quý phi?"

"Tỳ thiếp không dám, chẳng qua tỳ thiếp quá lo lắng, hắn khóc như thế hỏng cổ họng làm sao bây giờ?"

Bùi Càn nhìn nhi tử béo thút tha thút thít, nói: "Nàng cũng biết hắn muốn Quý phi, cầu xin Quý phi đưa người đến Trường Hi cung tự nhiên hắn sẽ không lộn xộn. Một con đường lớn đang ở trước mắt nàng không đi, còn nói không biết nên làm gì bây giờ?"

Bởi vì quá mức khiếp sợ, nước mắt Du Quý nhân cũng ngừng.

Nàng ta hận không thể gầm thét với Bùi Càn: Đây là nhi tử của ta! Con của ta! Tại sao ta phải đưa con của mình đến Trường Hi cung? Dung túng hắn thân cận cùng Quý phi có chỗ tốt gì với ta?

Lúc này, Thất Hoàng tử bắt đầu nấc lên.

Nhũ mẫu đưa tay vỗ lưng cho hắn, vỗ nhiều cũng không có tác dụng, muốn đút cho hắn uống một chút nước nóng Thất Hoàng tử quay đầu không chịu phối hợp.

Một phòng toàn người ai cũng không có cách nào với hắn, Bùi Càn cảm thấy rất đơn giản. Bùi Sâm muốn gì thì cho hắn là được rồi, hắn mới một tuổi chưa tới lúc có thể nói lý, ngươi nói với hắn cái này cái kia có tác dụng không?

"Lý Trung Thuận ngươi đi chào hỏi Quý phi một tiếng, các ngươi thu dọn cho Thất Hoàng tử một chút, dời toàn bộ đồ dùng của hắn đến chỗ Quý phi."

Du Quý nhân cũng quên khóc, nàng ta tràn đầy khiếp sợ nhìn Bùi Càn: "Người không thể! Sao người có thể tách tỳ thiếp và Sâm Nhi ra?"

"Nàng có thể đi thăm hắn mỗi ngày, chờ đến khi hắn qua cơn nghiện không khóc không lộn xộn nàng lại đón người về."

"Nếu như hắn không vượt qua được cơn nghiện thì sao?"

"Dù sao đến tuổi cũng phải đi Hoàng tử sở, ai còn tiếp tục chiều theo ý hắn? Chẳng phải trẫm đã nói với nàng đừng cạn mí mắt như vậy, dựa vào thân phận của Quý phi còn nhiều người đồng ý đưa người tới trước mặt nàng ấy, người khác muốn đưa chưa chắc nàng ấy chịu nhận, Bùi Sâm là nhi tử trẫm, nếu không nàng cho rằng Quý phi sẽ liếc hắn một cái sao?"

Du Quý nhân đã khóc choáng váng, Thất Hoàng tử vẫn bị ôm ra ngoài, người đi trước, còn có thái giám cung nữ chuyển đồ theo sau.

Bùi Càn sợ rằng Quý phi không chịu xen vào chuyện bao đồng, y tự mình đưa người qua bên đó.

Lúc sang đó Phùng Niệm đang mở ra giọng nói bậc nhất thiên hạ hát dỗ Lục Công chúa đi ngủ, làn điệu đó quá ôn hòa, khiến trong phòng ngoài phòng nghe thấy tiếng đều có hơi không tập trung, thậm chí buồn ngủ.

Một màn tốt đẹp thoải mái dường nào, lại bị một đoàn người Hoàng Thượng mang đến phá vỡ.

Phùng Niệm dừng lại tiếng ngâm nga, vừa rồi Lục Công chúa nhắm mắt lại rồi lại mở ra.

Hai mẫu nữ cùng nhìn về phía cửa ra vào, đi vào là Bùi Càn còn có Thất Hoàng tử được người ta ôm.

Không đợi Phùng Niệm hỏi y ồn ào gì, Thất Hoàng tử đã thấy "Điều hoà không khí hình


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện