Ta Có Một Bầy Họa Thủy

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Nguyên Hoa

Từ thị hồi phủ, phát hiện ra trên dưới cả nhà đều đang đợi bà ta trong sảnh, những cảm xúc vừa rồi cố gắng lắm mới áp chế lại nổi lên cuồn cuộn, nhất là trong mắt nữ nhi Phùng Hi có chút mong đợi mỏng manh, bà ta thấy mà trong lòng chua xót.

Nếu chuyện đã thành, chắc chắn Từ thị sẽ phấn khởi mà đi vào, bảo nàng ta đừng hốt hoảng.

Nhưng chuyện không thành.

Bà ta không dám đối diện với nữ nhi, chuyển ánh nhìn về phía Phùng Khánh Dư đang ngồi ở vị trí cao nhất, trong lòng đầy tủi thân đi vào.

"Lão gia..."

Nhìn dáng vẻ này của bà ta, trực giác của Phùng Khánh Dư cho là không xong rồi, thậm chí ông ta còn không thể ngồi yên, đứng dậy hỏi: "Tình hình trong cung thế nào rồi? Hi Tần nương nương nói sao?"

Lúc này Từ thị mang theo giọng nghẹn ngào: "Hi Tần không bị ảnh hưởng, có thể nàng ấy không định sẽ giúp đỡ."

"Nói thế nào thì bà nói lại từ đầu đi, nói ra ta nghe xem."

Từ thị biết tính nghiêm trọng của chuyện này, không dám bịa đặt nhiều, bà ta muốn nói chuyện Khang vương phủ phạm phải, lại nói tự mình nhắc đến việc muốn giải trừ hôn ước với vương phủ, Hi tần nói không thể nào. "Nàng nói lúc đầu là do hai nhà chúng ta cố tình cầu xin Thái hậu tứ hôn, ý chỉ đã hạ xuống, chuyện này không thể thay đổi, còn nói... còn nói là Hi Nhi mệnh tiện chỉ xứng làm thê tử thứ dân, lão gia người phân xử đi! Từ nhỏ Hi Nhi có lạnh nhạt với nàng không? Lần nào gặp nhau không gọi là tỷ tỷ, cho dù chuyện hôn nhân có xảy ra xung đột, nhưng nàng cũng có thiệt thòi gì đâu. Nàng đã tiến cung làm Hi Tần, làn chủ một cung, sao cứ soi mói mãi chuyện này không buông? Đều là họ Phùng, lại là người một nhà, mắt thấy muội muội gặp nạn tỷ tỷ chẳng những không giúp đỡ còn nói những lời giậu đổ bìm leo*... Lòng dạ nàng có lạnh lùng bao nhiêu cứng rắn bao nhiêu chứ? Cho dù sau này nàng có trèo cao đến đâu chăng nữa, chúng ta thật sự có thể có hi vọng gì sao?"

*Ý chỉ những kẻ cơ hội, lợi dụng thời cơ lúc người ta ngã xuống chẳng những không giúp mà còn hại thêm hoặc chiếm lợi cho mình.

Có thể làm đến Lại bộ thượng thư ít nhất cũng chứng minh rằng Phùng Khánh Dư không phải là kẻ ngốc hoàn toàn, ngày thường ông ta chấp nhận dung túng kế phu nhân, nhưng lúc này không phải như ngày thường.

Phùng Khánh Dư không quá để ý đến cảm xúc của Từ thị khi nói chuyện, điểm chú ý đều đặt vào chuyện Khang vương phạm phải.

Theo cách nói của nương nương, chỉ biếm cả nhà Khang vương thành thứ dân, Hoàng thượng đã quá khai ân rồi.

"Xem ra cả nhà Bùi Hoảng không giữ được rồi."

Phùng Khánh Dư mới nói câu này, liền bị Phùng Hi đang khóc đến mặt như mèo nói: "Người quản họ mà gì? Người nghĩ cách cứu nữ nhi đi! Ta tuyệt đối không muốn gả cho một thứ dân! Nếu như hôn ước không thể phế bỏ thì con thà chết đi! Ta là đích nữ của phủ Thượng thư, phải gả cho một thứ dân thì bên ngoài sẽ cười nhạo, châm chọc ta thế nào?"

Dương thị nghe nói Từ thị tiến cung, đoán đã đến giờ rồi, bèn qua đây hỏi thăm tình hình.

Trong lúc quan trọng này, thật ra Phùng gia không muốn gặp nàng, nhưng nhà người ta vừa có chuyện đã trở mặt thông gia, sẽ tổn hại đến danh tiếng của Phùng gia.

Sau khi cân nhắc, Phùng Khánh Dư để Từ thị sắp xếp một chút, gặp mặt nàng một lần.

Từ thị vừa mới khóc xong, lớp trang điểm trên mặt hơi lem nhem, bèn để quản gia mời Dương thị vào trước, mang trà nước, điểm tâm lên tiếp đãi. bản thân mình thì về phòng xử lí một chút.

Mất hơn một khắc để đợi bà ta đến, Dương thị ở trong phòng đi tới đi lui, ánh mắt lướt qua bên cửa thấy có người, nàng quay đầu nhìn: "Bà thông gia, cuối cùng bà cũng đến rồi."

Bình thường, Dương thị đều khách sáo gọi bà ta là Thượng thư phu nhân, "Bà thông gia" chưa từng được nghe gọi.

Nếu như không xảy ra chuyện, Từ thị chắc chắn sẽ vui mừng, lúc này bà ta chẳng thể cười nổi.

Dương thị hỏi bà ta hôm nay tiến cung có kết quả không?

Từ thị thở dài một tiếng, lắc đầu.

"Hi Tần nương nương được sủng ái nhất hậu cung, đến nàng ấy cũng không có cách, vậy chuyện này thật sự không thể cứu vãn rồi?"

"Vương gia nhà các người nói những lời đại nghịch bất đạo như vậy trước mặt ngự tiền, ai dám đi cầu tình chứ?" Vẻ mặt Từ thị khó coi hỏi Dương thị: "Vương gia rốt cục làm sao vậy? Không phải là đi tặng quà sinh thần hay sao? Sao lại nói những lời như vậy?"

"Ta cũng hỏi rồi, ông ấy nói lúc ấy trong đầu mù mịt, bất thình lình không thể khắc chế liền nói ra hết những bực bội trong lòng, nói xong mới nhớ ra đang ở ngự tiền."

"Đột nhiên không khắc chế được? Có phải là trúng tà rồi không? Bị người ta khống chế hay sao? Sao Vương gia không giải thích với Hoàng thượng? Nói rõ ràng chuyện này."

Đối với Từ thị mà nói, cách giải quyết tốt nhất là giúp Khang vương sửa lại án xử sai, vậy thì chẳng còn vấn đề gì nữa, cũng không cần phải nghĩ cách từ hôn.

Nhưng Dương thị nói, Vương gia đã giải thích rồi, Hoàng thượng lại không nghe lọt tai.

"Ta cho rằng Hoàng thượng nghe không lọt tai là vì sức nặng của Vương gia trong lòng Hoàng thượng không đủ, chuyện này mà do Hi Tần nói, không chừng Hoàng thượng lại tin tưởng Khang vương trong sạch thì sao?"

Từ thị dội cho nàng gáo nước lạnh ngay tại chỗ: "Không thể nào, nàng ta vẫn còn ghi hận Bùi Trạch và Hi Nhi, chỉ cần quan hệ của Hi Nhi và các người còn tồn tại, nàng ta tuyệt đối không giúp đỡ. Không bằng Vương phi đi tìm Thái hậu, để lão nhân gia thu hồi mệnh lệnh đã ban
ra, không còn quan hệ của mối hôn sự này Hi tần có thể niệm tình cũ, thuở nhỏ nàng ấy và Bùi Trạch vẫn tốt với nhau, nhiều năm như vậy lẽ nào muốn quên là quên được sao?"

Từ thị muốn để bên phía Bùi Trạch đề xuất từ hôn, lí do cũng có sẵn rồi, để hắn ta nói là bản thân đã trở thành thứ dân nên không xứng với tiểu thư Lại bộ thượng thư phủ, hơn nữa còn liên lụy đối phương bị người ta cười nhạo, không bằng giải trừ hôn ước, sau này nam hôn nữ gả không còn liên quan với nhau.

Việc này, bên nhà gái mà đề xuất thì có vẻ bạc tình bạc nghĩa, nếu như nhà trai đề xuất, vừa hay cách này thể hiện trọng tình trọng nghĩa.

Không đành lòng để đối phương chịu vất vả với mình mới thả tự do cho nàng ấy, thật cảm động lòng người.

Cảm động như vậy, Thái hậu sẽ không cân nhắc lại hay sao?

Từ thị đã nghĩ kĩ rồi, chỉ cần có thể hủy hôn, cho dù vương phủ giữ lại được Bùi Trạch vẫn là Thế tử, bà ta cũng không hối hận, bỏ lỡ Bùi Trạch, sau này vẫn còn Trương Trạch, Lý Trạch.

Bà ta nói thật dễ nghe, Dương thị cũng không trả lời.

Đạo lí đơn giản, trước khi từ hôn thì chúng ta là người trên cùng một con thuyền, phủ của ta có chuyện ngươi còn phải cùng nghĩ cách. Một khi hai nhà không còn quan hệ thông gia, Phùng gia còn có thể lo lắng cho bọn họ sao? Trong nháy mắt đã vất bỏ vẻ yên tĩnh của bản thân.

"Bà thông gia, bà đừng trách ta nhẫn tâm, chuyện này chỉ có thể có hai kết quả: hoặc là có thể giữ lại Vương phủ chúng ta, nữ nhi của bà vui vẻ gả đến làm Thế tử phi. Hoặc cũng có thể Vương phủ không thể giữ lại, nhi tử của ta bị biếm thành thứ dân, vậy thì Phùng Hi của bà cũng đừng nghĩ đến việc chạy, vẫn phải vào cửa làm thê tử của Trạch Nhi... Bà khoanh tay đứng nhìn ta không có gì để nói, vậy thì đợi xem Phùng Hi của bà lấy nước mắt rửa mặt đi."

Bên chán nãn rõ hơn là Dương thị, nhưng nàng lại nói ra những lời rất khí phách.

Từ thị thật vất vả mới nghĩ ra cách giải quyết, bà ta có thể lay động đối phương, để được từ hôn.

Kết quả chẳng ai là kẻ ngốc, vốn không được gì.

Từ thị quay về tìm Phùng Khánh Dư, để ông ta nghĩ cách, dù sao cũng không thể trơ mắt nhìn Hi Nhi nhảy vào hố lửa.

Thái độ của Phùng Khánh Dư khiến bà ta thất vọng.

Điều ông ta chú ý vốn không nằm trên người nhị nữ nhi, đối với Phùng Khánh Dư mà nói, nữ nhi thương thì thương, nhưng đến khi thật sự nguy cấp cũng có thể vứt bỏ, chỉ cần không liên lụy đến cả nhà là được. Đương nhiên Phùng Hi thật sự gả cho thứ dân, sẽ cảm thấy đáng tiếc là thật, càng làm cho ông ta chú ý đến không phải là chuyện này, mà là thái độ của trưởng nữ.

Rốt cục nàng hận Bùi Trạch vô tình, hận Phùng Hi vô nghĩa hay là hận toàn bộ Phùng gia?

Vấn đề trước thì không lớn, là vấn đề thứ hai thì nên phải làm thế nào đây?

Phùng Khánh Dư rất muốn có cơ hội gặp mặt Phùng Niệm một lần, có một vài lời Từ thị là kế mẫu thì không tiện nói, vẫn là ông ta người làm cha nói tốt hơn.

Nhưng hậu cung, nơi ấy lại không phải là nơi ngoại nam có thể đến, ông ta suy nghĩ hay là tìm một trưởng bối trong họ hàng Phùng thị đi xem, nói không chừng còn có tác dụng hơn Từ thị.

Phùng Khánh Dư cân nhắc xem nên tìm ai, một nơi khác, Dương thị cũng dùng quan hệ, xin tỷ tỷ ruột của mình tìm cách đi gặp Phùng Niệm một lần, bà ta nghĩ đến lúc trước tình cảnh của Phùng Niệm ở Phùng gia không tốt, bao nhiêu năm nàng cũng đã giúp đỡ, ít nhất vì có con mắt khác của bà đối đãi khiến nha hoàn, nô tài cũng tôn trọng hơn nhiều, Dương thị muốn Phùng Niệm trả lại ân huệ này.

Vì thế Hi Tần nương nương của chúng ta vừa mới đuổi được kế mẫu đi, xoay người lại nghênh đón phu nhân của Hộ bộ thị lang.

Vị Dương phu nhân này, lúc làm khách ở Khang vương phủ Phùng Niệm đã từng gặp rồi, là một nữ nhân trời sinh có khuôn mặt hay cười nên trông rất thân thiện. Nhưng mà trước đây các nàng gặp nhau không nhiều, chỉ gặp qua hai, ba lần, không nói đến có bao nhiêu giao tình.

Nghe nói Dương phu nhân vận dụng quan hệ nhất định muốn gặp nàng, Phùng Niệm đã biết bà ấy cũng vì chuyện đó mà đến, vốn từ chối gặp cũng được, nhưng nếu từ chối bà ấy, thì bên kia cũng sẽ tìm những người khác đến, không bằng giải quyết việc này một lần cho xong.

Dương thị hành lễ với Phùng Niệm, cũng không vội nói chuyện chính, mà nói: "Lần trước thiếp thân gặp người đã là hai năm trước, nhớ lại dáng vẻ trong kí ức, nương nương thay đổi nhiều lắm, càng khí phái và cao quý."

"Dương phu nhân cũng không thay đổi gì."

Ở tuổi này, nói bà không thay đổi gì là đang khen ngợi, Dương phu nhân nghe vậy thì rất vui mừng, nghĩ đến


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện