Ta Có Một Bầy Họa Thủy

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Đào Sindy

Biết Trường Hi cung được phong phi, Tô tần chộp lấy cái gì liền đập cái đó, chỉ nghe một chuỗi loảng xoảng vang lên, mảnh sứ vỡ đầy đất. Người hầu trước mặt cuốn thành một vòng khuyên can: "Nương nương bớt giận, giận quá hại gan!"

"Ngươi đừng nói lá can gì đó với ta, ta cần lá gan này thì có gì hữu dụng? Trước đó trong nhà bảo ta suy nghĩ cách thăng về vị trí Quý phi, kết quả thì sao? Ta không sinh lòng phản lại coi như xong, trái lại Trường Hi cung chuyển vị. Trước kia ta xem thường thân phận đê tiện của nàng ta, hiện tại thế nào? Đến phiên nàng ta đến cười nhạo ta!"

Tiểu thái giám chạy tới nghe lời này lẫn tiếng vang, khuyên nhủ: "Hi phi nương nương là người tốt, nàng sẽ không..."

Vừa nói đến đây, một chén trà nóng bay tới đập lên vai hắn.

"Nhìn cho rõ ngươi là chó của ai, nên sủa gâu gâu với người nào."

"Vâng, nô tài sai rồi, nô tài biết sai rồi. Nương nương muốn đánh mắng gì cũng được, tuyệt đối đừng chọc tức bản thân, nếu người ngã xuống đây, không phải tiện nghi cho những kẻ phía sau trăm phương ngàn kế muốn hại chết người sao? Đó mới là khiến người đau đớn, kẻ vui sướng!..."

Câu này nói đúng trọng tâm, Tô tần thấy có lý, hít thở lại thấy mình nên nghĩ thoáng hơn, lấy sủng ái Hoàng Thượng đối với Phùng Thị Trường Hi cung, nàng thăng lên phi vị là chuyện sớm muộn, không cần quá để ý...

Nói là nói như vậy, Tô tần không làm được!

Ngẫm lại trước kia mình là Quý phi, nàng chỉ là một Mỹ nhân. Trước sau còn chưa đến một năm, nàng thành Hi phi, mình thì sao? Rớt xuống tần vị, hơn nữa là Tô tần không có phong hào, so ra còn thấp hơn cả Náo tần.

Nghĩ tiếp nữa Tô tần nương nương càng đau lòng, ma ma bước nhanh đến vịn người, khuyên nhủ: "Nương nương không cần phải tức giận như vậy, chưa biết chừng là chuyện tốt đấy!"

Tô tần tuyệt đối không nghĩ tới còn có người có thể mở mắt nói lời bịa đặt đến nước này: "Chuyện tốt??? Bản cung bị giảm phân vị, nàng ta thăng thành Hi phi mà lại là chuyện tốt hả???"

"Người ngồi xuống, ngồi xuống nghe lão nô nói tỉ mỉ ――

Lần này có người trăm phương ngàn kế muốn hại người, là để người bị hạ xuống tần vị, nhưng chỉ cần Tướng gia vẫn còn, coi như người chỉ là Tô tần nương nương thì trong cung cũng không có người dám bắt nạt, sau đó chỉ cần có cơ hội Hoàng Thượng sẽ còn đỡ người lên.

Lại nhìn Trường Hi cung, Hi phi nương nương lên có phải có rất nhiều người dự liệu không? Dùng kế hại người phí nhiều sức như vậy kết quả bản thân không chiếm được chỗ tốt, ngược lại làm bàn đạp cho Hi phi, trong lòng nàng ta có vui nổi không?

Không thoải mái là
được rồi! Chúng ta đang lo không nắm chắc được nàng ta, Hi phi vừa lên vị, không phải cơ hội đến rồi sao?"

Mấy cung nữ sau lưng giơ ngón tay cái lên với ma ma.

Không hổ là người già trong cung, lợi hại!

Vừa rồi nương nương muốn chết muốn sống, nghe lời này liền tỉnh táo, cũng không chửi ầm lên, còn gật đầu nói có lý.

"Bà sắp xếp một chút, nhìn kỹ xem, để bản cung biết là ai hại ta ta sẽ lột da ả ta!"

Tính tình Tô phi tới nhanh đi cũng nhanh, không bao lâu Chiêu Dương cung từ mưa to thành lâm râm. So với nàng ta, có mấy vị nương nương bình thường nhìn trông có vẻ hiền hòa, đóng cửa lại mới thật dọa người.

Dù sao chủ vị các cung đều vì Phùng Niệm được phong phi mà nóng nảy, ở tần vị đều hận nàng chiếm cơ hội này, trên phi vị thì kiêng kị nàng, sợ nàng thăng lên phi vị còn chưa ngừng, qua mấy tháng Hoàng Thượng còn nói muốn phong Quý phi.

Trước đó còn cảm thấy Phùng Khánh Dư ngã đả kích nàng rất lớn, bây giờ nhìn xem, hình như cũng chỉ có vậy.

Lại có người nói trước kia một số triều đại có Hoàng hậu xuất thân hàn vi, không đoán được tâm ý của Hoàng Thượng, vẫn không nên mê tín xuất thân quá phận, đừng cảm thấy nàng có người cha như vậy mà khẳng định không có uy hiếp. Xem vụ án của Tạ Chiêu nghi liền biết, Hoàng Thượng tín nhiệm Hi phi vô cùng, đây càng đáng sợ hơn sủng ái. d$đ[email protected]đ

Ba phi đều cho rằng nên tìm việc cho Phùng Niệm, người khác còn chưa nghĩ ra, Tuệ phi mượn danh nghĩa dẫn theo Tứ Hoàng tử đi gặp Hoàng Thượng, nói xong chuyện của Tứ Hoàng tử, nàng ta liền hỏi: "Hoàng Thượng còn nhớ muội muội kia của Hi phi không, tên là Phùng Nguyên."

"Thì thế nào?"

"Thân phận nàng tương đối đặc thù, bên dưới cũng không biết nên sắp xếp thế nào, nên đến hỏi thần thiếp, thần thiếp cũng không quyết định chắc chắn được, suy nghĩ có nên đưa người đến Trường Hi cung để Hi phi xem mà xử lý không?"

Cẩu Hoàng đế vừa rồi bưng trà nóng lên uống, nghe xong lời này, đặt chén trà xuống.

"Tuệ phi à, trẫm ban cho nàng phong hào này vì cảm thấy nàng thông minh hơn người, làm cả buổi mà đầu óc nàng không tốt hơn Tô tần tý nào, đưa ra chủ ý ngu ngốc gì thế."

Vừa rồi Tuệ


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện