Ta Có Một Bầy Họa Thủy

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Đào Sindy

Lúc đầu Phùng Niệm định mặc cho y một ngày sẽ thu lại kỹ năng, nhưng vì câu "Quả vải chưa bóc vỏ" kia, rốt cục nàng không thu lại, không những không thu, sáng sớm hôm sau còn dậy sớm, rửa mặt trước gương ngay tại bàn trang điểm.

Bùi Càn mở mắt phát hiện trong ngực trống rỗng, chống mền ngồi dậy, ở góc độ của y chỉ nhìn thấy một góc, hơn nữa còn là góc sau, không nhìn thấy mặt, nhưng mà kết hợp với từng động tác, y có thể tưởng tượng dáng vẻ Hi phi trang điểm đi ra.

Nhất định thanh lệ thoát tục đẹp không sao tả xiết.

Hôm qua mình nói vài câu, hôm nay Hi phi đã dậy sớm trang điểm, đây mới là hình mẫu của hậu cung. Đừng thấy miệng nàng thích cậy mạnh, thực tế quan tâm nhất trẫm đang nghĩ gì.

Sáng sớm, Bùi Càn đã cảm động, y ngồi dựa vào đầu giường nhìn một lát, nói: "Hôm nay ái phi dậy sớm như vậy, thường ngày trẫm sửa soạn xong rời đi người vẫn còn ở đó..."

Còn năm chữ chưa kịp nói khỏi miệng, Bùi Càn đã choáng váng.

Y tận mắt thấy Hi phi bôi trên mặt không ít thứ, tại sao vừa quay đầu lại, gương mặt kia sạch sẽ không dính chút son phấn nào???

Lúc đầu thong thả ngủ một giấc, sáng sớm y tràn đầy năng lượng, hiện tại Bùi Càn mặt mũi trắng bệch.

Y bỗng nhiên nghĩ đến hôm qua nhìn thấy Tô tần và Lệ phi, lúc ấy chỉ lo nổi giận, không để ý biểu lộ của người khác. Suy nghĩ cẩn thận, hình như bọn thái giám cung nữ đều không cảm thấy kỳ lạ, ngay cả Lý Trung Thuận cũng nói Lệ phi vẫn như cũ, khi ấy Bùi Càn còn mắng hắn mắt mù.

Đến hiện tại, y mới nghĩ đến một khả năng:

Không phải Tô tần và Lệ phi không trang điểm thật, mà là y không nhìn thấy???

Nếu là thế, vậy, vậy vậy vậy...

Bùi Càn ngẫm lại cảm thấy tay mềm chân nhũn trong lòng hốt hoảng, thấy y biểu lộ đột nhiên kỳ lạ, Phùng Niệm tâm lý nắm chắc, trên mặt kéo căng, không những không cười ngược lại làm ra bộ dáng quan tâm, nàng thả đồ trong tay đang cầm đến, đứng dậy đi đến bên giường, vừa tẩu biên*: "Hoàng Thượng thế nào? Hình như sắc mặt không tốt lắm."

*động tác trong kịch, biểu thị đi đêm, hoặc đi nhanh ở ven đường.

Người đi đến trước mặt, mới quan tâm một câu, Bùi Càn giơ tay vuốt mặt nàng, rồi cúi đầu trố mắt nhìn son phấn dính trên tay mình.

―― mù, mắt mù.

Bùi Càn đang trong trạng thái sụp đổ không chú ý tới trên mặt tâm can của mình đã thu hồi vẻ quan tâm sau khi bị bôi một lớp, đưa tay đánh lên tay y.

"Hôm qua người chê ta không trang điểm lộng lẫy nghênh đón, bình thường ta ngủ tới hừng sáng mới đủ khó khi dậy sớm sửa soạn ăn mặc như thế, người lại đối với ta như vậy? Người khốn nạn! Thật sự khốn nạn!"

Lý Trung Thuận đợi bên ngoài, đang nghĩ có nên thúc giục hay không, liền nghe nương nương nũng nịu.

Nếu là nửa năm trước, hắn còn khẩn trương một chút, hiện tại...

Không cảm thấy ngạc nhiên nữa.

Hi phi nương nương ra ngoài khoan dung rộng lượng, ở cùng Hoàng Thượng thì không như thế nữa, nàng giả bộ cực kì. Hết lần này tới lần khác Hoàng Thượng chịu nàng thế này, quản cái gì mà chân thực.

Không phải sao, sau khi Hi phi hoàn thành, Hoàng Thượng lại dỗ nàng như cũ, nói trẫm không phải cố ý, chỉ
là trẫm, chỉ là...

Chỉ là nửa ngày cũng không nói ra được, Hi phi tức giận đến bùng nổ hai lần: "Thiếp ăn mặc chải chuốt cho đẹp mà người lại bôi mất, còn nói không phải cố ý? Không phải cố ý thì là cố ý đấy! Thật sự càng thấy người càng tức, người xuống mau, đi đi, đi ngay, đừng ở Trường Hi cung của ta nữa!"

Lý Trung Thuận tận mắt thấy Hi phi đẩy Hoàng Thượng chỉ mặc áo trong ra ngoài, người ra trước, tiếp theo là vớ giày y phục.

Sau khi ném ra hết nàng còn làm mặt quỷ với Hoàng Thượng, sau đó ầm một tiếng đóng cửa.

Trong lòng đám người hầu bên ngoài đều run rẩy theo, Lý Trung Thuận tranh thủ thời gian mặc y phục cho Hoàng Thượng, sợ người cảm lạnh, về phần nô tài của Trường Hi cung đã quỳ rầm rầm dưới đất, người nhát gan còn đang run rẩy.

Lần đầu tiên có người đẩy Hoàng Thượng ra cửa, đều cảm thấy Hi phi ỷ sủng mà kiêu đến mức này khẳng định xong đời, ai biết được, Hoàng Thượng cúi đầu nhìn son phấn dính trên tay mình, nói với trong phòng: "Là trẫm không tốt, tâm can nàng đừng chọc tức bản thân."

Hi phi vốn không để ý đến y, y cũng không tức giận, đứng trong viện sửa soạn xong liền rời khỏi Trường Hi cung. Đi tảo triều trước, sau khi trở về chờ không nổi muốn nghiệm chứng một chút, y nói muốn ăn bánh đậu đỏ, để Náo tần đưa tới.

Nói thực ra, Lý Trung Thuận thật không hiểu ăn điểm tâm sao lại cần Náo tần nương nương đưa, nhưng Hoàng Thượng vui vẻ là được.

Hắn phân phó con nuôi vội vã đến Cẩm Tú cung, mời Náo tần nương nương đến ngự tiền đưa bánh đậu đỏ, mau mau đến.

Náo tần đã lâu không trao đổi tình cảm với Hoàng Đế, gần đây chẳng khác gì thất sủng, nhận được khẩu dụ này có thể không mừng rỡ ư?

Nàng ta để ma ma đi chuẩn bị bánh đậu đỏ, mình lập tức ăn diện, trong lòng còn nói thầm: "Hoàng Thượng muốn ăn điểm tâm còn đặc biệt gọi ta đưa đến, đây là ý gì?"

"Đây không phải rất đơn giản sao? Hoàng Thượng vốn không phải muốn dùng điểm tâm, chỉ là tìm lý do để nương nương đi đến, Hoàng thượng muốn gặp người."

Lời này hay, nói đến Náo tần mở cờ trong bụng.

"Vậy ngươi còn không mau một chút, tranh thủ thời gian giúp bản cung sửa soạn, đừng để Hoàng Thượng đợi lâu."

"Nô tỳ đã biết, sẽ không làm lỡ chuyện của nương nương."

Dù động tác nhanh, vẫn phải sửa soạn mất hai khắc, chờ Bùi Càn thấy người, đã là ba khắc sau.

Quả nhiên, so sánh với Tô tần, Lệ phi, rõ ràng đã ăn mặc tỉ mỉ, nhìn vào khuôn mặt mộc mạc. Náo tần mới khoảng hai mươi, trẻ tuổi hơn đám Lệ phi không ít, mặt nhìn còn hơi non, nhưng so với


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện