Ta Có Một Bầy Họa Thủy

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Đào Sindy

Việc này qua đi hai ngày, Bùi Càn đến Trường Hi cung, để ý dưới đáy bình hoa có lót đồ, khi ấy lực chú ý của y ở trên người Hi phi, nên thoáng cái đã vượt qua, sáng sớm hôm đang sửa soạn chuẩn bị rời đi, trước khi đi lại thoáng nhìn chỗ kia...

Đã nhìn thấy hai lần, y đi qua, mới nhìn rõ dưới đáy bình hoa lót một chồng giấy, lấy ra xem hình như là phương thuốc.

Cẩn thận nhìn ngắm, những đơn thuốc này gần giống nhau, Bùi Càn thuận tay cầm hai tờ, nhét vào trong tay áo, những tờ còn lại trả về chỗ cũ, lúc này mới rời khỏi Trường Hi cung.

Y vào triều sớm, nhưng không quên đưa phương thuốc cho Lý Trung Thuận: "Ngươi phái ai đi một chuyến, đến Thái y viện hỏi xem đây là đơn thuốc gì."

Chuyện này do Tiểu Triệu Tử đi, vừa hạ triều thì hắn đã có đáp án: "Trâu thái y xem qua, nói hai tờ này đều là phương thuốc dân gian, giúp thụ thai."

Hắn nói với Lý Trung Thuận, Lý Trung Thuận báo chi tiết cho Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vốn đang lo lắng, nghĩ thầm có phải Hi phi không thoải mái hay không, hay là trên người có bệnh cũ, trời sinh thân thể suy yếu hay là đau đầu lòng buồn bực... Y suy nghĩ một đống kết quả toàn sai, tìm nửa ngày thì ra mười mấy đơn thuốc đều là để giúp thụ thai.

Chuyện này, có chút ngoài ý muốn.

Luận biểu hiện bình thường của Hi phi không nhìn ra nàng là người gấp gáp như vậy.

Sau đó lại đi Trường Hi cung, Bùi Càn uyển chuyển khuyên nàng: "Trẫm cảm thấy, rất nhiều chuyện thuận theo tự nhiên rất tốt, dưa hái xanh không ngọt, ái phi nghĩ thế nào?"

Phùng Niệm không hiểu tự nhiên y lại nói đến chuyện này...

Nàng nghiêng đầu suy nghĩ: "Hoàng Thượng nói có lý, nhưng thiếp không phải người cam chịu số phận, nếu trước kia cam chịu, thì bây giờ còn bị vây ở Phùng gia sao có thể mở ra một con đường mới?"

Nghe lời này, Bùi Càn trầm ngâm một lát, lại nói: "Có đôi khi là thế... Nhưng cũng có chút chuyện chúng ta chỉ có thể làm hết sức mình nghe mệnh trời, mệnh trời như vậy không thể cưỡng cầu."

Trong group từng dãy dấu chấm hỏi, đều buồn bực, sao hôm nay không làm tình thánh mà đổi thành nhà triết học rồi?

Phùng Niệm mỉm cười hỏi y: "Sao bỗng nhiên lại nói chuyện này? Hoàng thượng có gì khó giải sao?"

"Trẫm rất tốt, trẫm nói để cho nàng nghe."

"Ta? Ta rất khỏe mà."

Hai tay Bùi Càn khoác lên vai Phùng Niệm, hơi cúi đầu một mặt nghiêm túc nói: "Ái phi, trẫm hiểu tâm ý của nàng, cũng biết nàng nằm mơ cũng muốn sinh cho trẫm một đứa bé, nàng muốn thì trẫm sẽ cố gắng một chút, phương thuốc dân gian không tin được."

Phùng Niệm: "..."

Tây Thi: "..."

Trần Viên Viên: "..."

Bao Tự: "Ha ha ha ha ha ha ha."

Đát Kỷ: "Ta không nghe lầm chứ, hắn nói ái phi à, trẫm biết nàng nằm mơ cũng muốn sinh cho trẫm một nhi tử???"

Triệu Phi Yến: "Không hổ là Cửu Ngũ Chí Tôn, quả nhiên tự tin."

Phùng Niệm nhịn không được lộ ra nét mặt táo
bón một lời khó nói hết, nhưng vì có vầng sáng của Tây Thi, cho dù thế nào, nàng vẫn xinh đẹp.

Nàng quay người đi đến bên cạnh, nhấc bình hoa lên cầm số đơn thuốc giúp thụ thai kia, đếm số lượng.

"Thiếu hai tấm... Là người lấy?"

Bùi Càn không chút chột dạ, còn khuyên nàng, bảo rằng Thái y nói rất nhiều phương thuốc dân gian đều không đáng tin cậy, là gạt người, âm dương giao hợp tất nhiên sẽ mang thai thôi, nếu không có cũng là do thời cơ chưa đến, đây không cần gấp gáp, càng sốt ruột áp lực trong lòng càng lớn ngược lại có thể ảnh hưởng đến thân thể kết quả càng khó mang thai.

Y mới nói câu đầu trong group đã cười ha ha, chờ y nói xong, khoảng mười vị mỹ nữ đã cười ngất rồi.

Phùng Tiểu Liên: "Má ơi hắn có thể nói vậy thật sao, sao hắn không nhìn cẩn thận nét mặt của chủ group cơ chứ?"

Đông Ca: "Cũng có thể là nhìn cẩn thận rồi, cảm thấy vẫn đẹp vô cùng."

Đát Kỷ: "Đúng thế... Mở vầng sáng móc chân cũng có thể thành mỹ nữ, mắt trợn trắng cũng có thể nhìn thành quăng tình ý đấy."

Phùng Niệm kìm nén lời không thể đi lên, muốn mắng y lại không biết mắng như thế nào, dứt khoát ngồi xuống bên cạnh: "Đây không phải do ta tìm, ta bị điên mới tìm hơn mười tờ đấy, cầm tới tay còn không dùng mà tùy tiện lót dưới đáy bình hoa! Ta có toan tính gì?"

Bùi Càn theo tới, hỏi: "Vậy đây là chuyện gì? Từ đâu tới?"

"Thiếp cũng không rõ, dù sao gần đây tất cả mọi người rất quan tâm bụng của thiếp, tất cả những thứ này do người hầu tặng."

Nhóm phi tần bởi vì lâu không có thai nên sắp xếp người hầu đi vơ vét đơn thuốc, còn chưa từng nghe người hầu đồng thời chủ động tìm nhiều như vậy, mười mấy tờ, sợ là tìm phương thuốc dân gian khắp nơi.

Trực giác của Hoàng Đế của y cho rằng trong này có chuyện ẩn bên trong, lại lệnh Lý Trung Thuận tìm cách tra một chút, điều tra xem một xấp phương thuốc dân gian này từ khúc ngoặt ngã quẹo cung nào đưa tới.

Lệ phi Tô tần Náo tần Hòa tần đều đưa, còn có một số Chiêu nghi Tiệp dư.

Bùi Càn luôn cảm thấy mình anh minh cơ trí, việc này làm y sửng sốt không nghĩ rõ được. Ngươi nói là vì hại người, toa thuốc này trong dân gian có không ít người dùng, linh hay không là một chuyện, dù sao uống vào không xảy ra vấn đề lớn. Không phải


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện