Ta Có Một Bầy Họa Thủy

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Đào Sindy

Tây Thi: "Có phải Niệm Niệm vung kỹ năng ra không?"

Triệu Phi Yến: "Chắc vậy rồi, bình thường mà làm chuyện như vậy không bị dăm ba câu dọa đến khai ra sao, hẳn là bóp đúng thời cơ dùng thẳng thắn sẽ được khoan hồng."

Vương Chính Quân: "Kỹ năng này nên giữ lại cho Tuệ phi, nếu không thì nàng ta có thể khai ra ư?"

Lữ Trĩ: "Chỉ cháu thông minh! Chỉ mình cháu nghĩ ra thôi, chủ group nghĩ không ra chắc? Nàng không muốn sử dụng với Tuệ phi thôi. Kỹ năng này của bản cung vốn không cách nào dùng với Tuệ phi. "

Vương Chính Quân: "?"

Phan Ngọc Nhi: "?"

Dương Ngọc Hoàn: "?"

Bao Tự: "Mọi người vào sau chắc không rõ về kỹ năng này rồi, kỹ năng này của Lữ muội gọi là thẳng thắn sẽ được khoan hồng, nói rõ sau khi trúng chiêu sẽ khai ra một chuyện đã làm trái với lương tâm. Niệm Niệm đối tốt với người hầu trong Trường Hi cung, chưa từng cay nghiệt bọ họ, tên thái giám kia xuất phát từ một số nguyên nhân phản bội nàng, trong lòng sẽ hổ thẹn bao nhiêu? Nếu là Tuệ phi, đi theo Hoàng Đế nhiều năm như vậy, từng hại không biết bao nhiêu người, nàng ta sẽ vì chuyện này mà cảm thấy thẹn với lòng sao?"

Đát Kỷ: "Tiện nhân đoạt sủng của ta, ta giết nàng ta thì thẹn lòng gì chứ? Đây là thuận theo ý muốn ban đầu."

Lữ Trĩ: "Cho nên dùng với Tuệ phi thì nàng ta có thể sẽ nói ra gì đó, nhưng khẳng định không liên quan đến mưu hại Tạ Chiêu nghi và Phúc tần. Còn nếu ném kỹ năng cho Hỉ Tử thì thật không sai, Hỉ Tử sẽ khai ra Tuệ phi, Niệm Niệm vẫn còn ấm ức, nên để Bùi Càn đi thăm dò, xem hắn nói thế nào."

Phùng Niệm đúng là nghĩ như vậy, thậm chí nàng không chắc chắn là Tuệ phi, còn không thể tin được: "... Ngươi nói Tuệ phi? Làm sao có thể?"

"Nô tài không nói láo, Quỳnh Hoa trong cung Tuệ phi nương nương là đồng hương với nô tài, hai năm trước tình cảnh của nô tài tương đối khó khăn, nàng giúp đỡ rất nhiều, nói là ân nhân nô tài cũng không đủ. Chuyện lần này, nếu nô tài không đồng ý, chỉ sợ Quỳnh Hoa sẽ bị xui xẻo. Nô tài nghĩ đến chuyện của Tạ Chiêu nghi Tô tần nương nương bị khai ra, cũng chỉ bị giảm phân vị, Quý phi nương nương được sủng ái hơn Tô tần, coi như kéo người ra thì người luôn có thể quay lại hoàn hảo..."

Trùng hợp như vậy, Tô tần sớm không tới trể không tới, lại tới lúc này. d%đ:l~q*đ

Người vừa mới vào Thừa Lộ cung, nhìn thấy bên trong bừa bộn lung tung còn muốn hỏi ở đây đang diễn vở nào thì nghe được câu kia.

Tô tần bùng nổ tại chỗ.

"Tên cẩu nô tài này nói thật nhẹ nhàng đơn giản, cái gì gọi là bản cung mới chỉ bị giảm phân vị? Bản cung chẳng làm gì đã bị rớt từ phi vị xuống, hóa ra theo ý của ngươi chẳng phái vấn đề lớn?!"

Thấy nàng ta vừa đến, Phùng Niệm cảm thấy mình nên lui ra rồi.

Bùi Càn vuốt lỗ tai: "Nói thì nói, nàng rống lớn tiếng như vậy làm gì?"

"Người nghe xem hắn đang nói lời gì vậy? Làm sao có thể trách thần thiếp! Thần thiếp nghe nói Phúc tần sinh không thuận lợi, còn kéo người và Quý
phi tới, giở trò xấu lại là tên nô tài này? Đây là người trong cung Quý phi, còn câu nói kia... Hẳn cũng bị người ta muộc chuộc rồi? Lần này và lần trước không phải cùng một người làm hay sao? Ai mà ác độc như vậy?"

Phùng Niệm nhích lại gần Tô tần, rất có dáng vẻ sưởi ấm cho người bị hại: "Muội không nghe hắn nói sao? Hắn bị Tuệ phi ép, bản cung còn không tin lắm, Tuệ phi nhìn người nhạt như cúc thì làm sao có thể ra tay..."

Phùng Niệm còn chưa nói xong, Tô tần lại bùng lên.

"Ta đã nghĩ là nàng ta hoặc Mẫn phi, thật sự ta đã đoán đúng!"

Tô tần vừa tức giận vừa ấm ức, nàng ta không để ý tới Phùng Niệm, vừa quay đầu nhìn Bùi Càn, la lên thảm thiết với Hoàng Thượng.

Bùi Càn đều nổi da gà, nàng ta vẫn chưa xong ――

"Hoàng Thượng làm chủ cho thần thiếp đi! Tuyệt đối đừng buông tha cho độc phụ Tuệ phi kia! Bởi vì nàng ta mà bản cung cõng oan lâu như vậy, nàng ta hại ta thật thảm, đồ tiện nhân!"

Màn hình chiếu trực tiếp, ánh mắt Tô tần dùng tình ý bao hàm nhìn về phía Bùi Càn, chỉ mong đại anh hùng có thể ra mặt vì mình. Bùi Càn đâu? Y cũng cho Tô tần hai ánh mắt, sau đó nhìn Quý phi.

Trần Viên Viên: "Nghĩ đến trước kia từng nghe hai câu thơ: Ta vốn đem lòng nâng trăng sáng, ai ngờ trăng sáng soi cống rãnh."

Phùng Niệm: "Ta không văn chương đến thế này, chỉ muốn nói một câu với Tô tần là cuộc sống không đáng."

Đát Kỷ: "Cuộc sống đáng giá, là Bùi Càn không đáng."

Triệu Phi Yến: "Quay về lần này, mỗi cá nhân đều phải đồng tình với Tô tần, nàng ta quá thảm."

Hạ Cơ: "Đúng vậy, đã vậy rồi mà cẩu Hoàng đế vẫn còn nghĩ đến tâm can. Không phải nàng chỉ bị ta giảm phân vị thôi sao? Tâm can của ta đã ấm ức thành dạng này rồi? Nàng ấy còn không nói gì, có chỗ cho nàng gào sao?"

Phùng Niệm: "Hạ Cơ tỷ tỷ, tỷ..."

Bao Tự: "Ha ha không sai chính là như vậy!"

Người mới tới không rõ chuyện một năm trước, thấy các nàng thì nghi ngờ không hiểu, mọi người trả lại ngươi một câu ta một câu nói về kinh nghiệm Tô tần đã trải qua như cũ, kể hoàn tất, Dương Phi Phan phi cùng nhau gõ một câu thảm, thật sự thảm.

Nào có xui xẻo như vậy? Một năm trước còn là Quý phi, vậy mà đã rớt xuống tần vị.

Lúc các nàng ở trong group, Tuệ phi Mẫn phi Lệ phi gần như cũng nhau xuất hiện, sau đó còn có đám Hòa Tần Mai tần Náo tần, dẫn người hầu theo. d$đ+l&q:đ

Thừa Lộ cung vốn không lớn, phi tần cao vị đến đông đủ, cảm thấy đình viện chật chội.

Bùi Càn không quản người khác, ánh mắt y trầm xuống nhìn Tuệ phi: "Phúc tần uống canh gà bị


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện