Ta Có Một Bầy Họa Thủy

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Hoàng Ngọc Tử Băng

Phùng Niệm vừa nổi giận, Lý Trung Thuận lập tức đưa nô tỳ trong phòng ra ngoài, bên trong chỉ còn lại hai người trong cuộc không sao, nhưng cửa phòng lại không đóng. Tiếng động hai người họ ầm ĩ, người canh giữ dưới mái hiên ai mà không nghe thấy?

Nhớ lại đoạn đường kia, Hoàng Thượng đều rất bình tĩnh, lòng y nói quân tâm khó dò, không ngờ Quý phi được sủng ái như vậy cũng có lúc vì chọc giận Hoàng Thượng mà bị xử lí...

Vừa nãy khi mới đi tới, Hoàng Thượng trông cũng giống như có chuyện rất nghiêm trọng, sự việc phát triển về sau lại khiến Lý Trung Thuận hận không thể trở nay tát mình một bạt tai.

Chuyện giống vậy rơi vào trên người Tô phi, có lẽ người ta sẽ bị mắng đến ngốc.

Quý phi chỉ ồn ào vài câu, Hoàng Thượng sao đã thỏa hiệp rồi? Giọng nói trở nên dịu xuống, lời ngon ý ngọt dỗ dành nửa ngày.

Hoàng Thượng kiểu này, thực sự không có mắt.

Bùi Càn không biết hình tượng đế vương anh minh cơ trí của y lại sụp đổ một lần nữa. Thời điểm rời khỏi Trường Hi cung, y còn không quên dặn dò: "Xem bên dưới cung cấp những gì, tặng Quý phi một đống đi, dỗ người vui vẻ cho trẫm."

Lý Trung Thuận:...

"Nô tài nào có bản lĩnh dỗ nương nương vui vẻ?"

"Còn dám nói? Chính ngươi khoa môi múa mép những chuyện kia cho trẫm nghe, nếu không có thể trở thành dạng này sao?"

"Loại chuyện này, nô tài không thể giấu diếm không nói."

Bùi Càn lành lạnh nhìn hắn một cái.

Lý Trung Thuận lập tức tự kiểm điểm bản thân: "Quả thật là lỗi của nô tài, lúc nói nô tài không nắm chắc sự thật, chắc chắn lần sau sẽ sửa đổi."

"Cái này còn tạm được."

Bùi Càn lại nghĩ tới dáng vẻ nổi giận của Phùng Niệm, thì thầm: "Nữ tử thay đổi nhiều như Quý phi chưa gặp nhiều, lúc trước khi xoa bóp cho trẫm còn nhu tình như nước, vừa rồi như con cọp cái."

Lý Trung Thuận hận không thể điếc ngay tại chỗ.

Hắn ở trong tối thầm khinh bỉ Hoàng Thượng, mới vừa ở Trường Hi cung hô hào tâm can bảo bối, đi ra lại nói thành con cọp cái? Lời này người có bản lĩnh thì quay trở lại mà nói!

Bùi Càn lại nhìn hắn một cái: "Ngươi có ý kiến gì với trẫm à?"

"Nô
tài không dám."

"Không phải là không có, mà là không dám. Ngươi nói thử xem trẫm nói không đúng chỗ nào?"

"Chính là, nào có con cọp cái nào đẹp mắt như nương nương đâu?"

"Đúng thế! Ái phi của trẫm là trời ban thần nhan, chỉ cần thấy được khuôn mặt của nàng, cho dù lửa giận ngập trời cũng tiêu tan. Ngươi nói xem nam tử hán đại trượng phu làm sao đọ nổi mỹ nhân kế?"

Dù sao cũng là lão nhân ở ngự tiền, Lý Trung Thuận hiểu Hoàng Thượng rất rõ. Hắn không hỏi sao trước kia Hoàng Thượng so đo lúc Lệ phi và Tô phi làm ồn ào, sợ Hoàng Thượng đáp lại một câu: Bộ dạng của các nàng chính là như vậy.

Đoạn đường trở về đi lâu bao nhiêu, Lý Trung Thuận oán thầm bấy nhiêu. Đến tận lúc Hoàng Thượng đi vào tiếp tục đọc sách của y, Lý Trung Thuận mới lui ra ngoài, dặn dò cung nữ dâng trà điểm tâm, đồng thời không quên nhắn nhủ con nuôi, bảo hắn đi xem xem đồ vật mới đưa đến có gì? Nhặt những thứ tốt đưa một đống cho nương nương, đến Trường Hi cung thì miệng phải cực kì ngọt, dỗ Quý phi vui vẻ.

Sắp xếp chuyện này xong, vừa quay người liền thấy Mẫn phi mang canh giải nhiệt đến: "Bản cung nghe nói Hoàng Thượng bận rộn đã vài ngày, đến xem thử."

Nàng ta nói như vậy, Lý Trung Thuận thật sự coi là người đến thăm Hoàng Thượng, thông báo xong đưa người đi vào, ai biết Mẫn phi chủ yếu không phải đến đưa canh.

Nàng ta nghe nói chuyện ngày hôm qua, hơn nữa tốn công tìm hiểu ngọn ngành. Đã biết nội tình bên trong, Mẫn phi bởi vì nhi tử nhà mình và tức phụ tương lai, hận Phùng Niệm muốn chết. Nàng ta sợ, không dám làm lớn chuyện, nhưng một vài chuyện qua mắt vẫn làm được. Nào nghĩ đến, người vốn không ngờ Lý


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện