Ta Có Một Bầy Họa Thủy

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Jung Ad

Lữ Trĩ: "Không thể nào."

Tây Thi: "+1 "

Đông Ca: "+2 "

Dương Ngọc Hoàn: "+3 "

Phùng Tiểu Liên: "Trừ khi Niệm Niệm đuổi theo ra ngoài, nếu không thì không thể thu lại, trước đó đã từng thử dùng mắt tẩy trang."

Trần Viên Viên: "Không sai, không thể thao tác kỹ năng đối với người khác ở khoảng cách xa, mang lên và thu lại cũng phải ở ngay trước mặt mới được..."

Vạn Trinh Nhi: "Vậy làm sao bây giờ? Hắn không thật sự đến cung người khác."

Phùng Niệm: "Để hắn nghỉ ngơi thật tốt thì hắn lại muốn chạy đi tầm hoan tác nhạc, nói đi là đi còn muốn ta đuổi theo thu lại kỹ năng? Vậy ta mất mặt bao nhiêu? Ta mới mặc kệ hắn, ta tắm một cái chuẩn bị ngủ."

Sau khi mang thai Phùng Niệm cũng rất chú ý nghỉ ngơi, bữa tối dùng cũng tương đối sớm, sau khi trời tối liền nghỉ ngơi, dù sao trận này thấy nhiều, ngủ sớm cũng phải canh giờ cũ mới có thể tỉnh.

Nghỉ ngơi thật tốt cũng là yêu cầu của Bùi Càn đối với nàng.

Trước đó có một lần, Phùng Niệm cảm thấy mệt mỏi, Bùi Càn liền xuất hiện phản ứng tương tự. Nhưng nếu như nàng ngủ sớm một chút, bởi vì nàng không cảm thấy khó chịu, thì sẽ không ảnh hưởng bên kia, Bùi Càn muốn bận rộn rất trễ thì có thể bận rộn rất trễ.

Phùng Niệm đóng trực tiếp đi ngủ, trong group họa thủy các mỹ nhân còn trò chuyện một hồi, bao gồm Lữ Trĩ cũng đang tò mò Bùi Càn còn có thể nghĩ chuyện gì trong đầu, y từ Trường Hi cung ra ngoài sẽ tìm tới người nào.

Hầu hết mọi người đều cảm thấy là Trương Quý nhân, Vương Chính Quân nói không chắc, người đang ở trong ôn nhu hương có lẽ đã quên chuyện bó chân hay không bó chân.

Đông Ca: "Nói như vậy, chẳng phải các vị nương nương khác cũng có thể?"

Bao Tự: "Tương đối nguy hiểm là Lệ phi."

Triệu Phi Yến: "Chuyện lần đó khiến trong lòng Bùi Càn để lại bóng ma tâm lý, coi như tạm thời vứt đến sau đầu, trực giác phản ứng cũng không nên tìm Lệ phi nha, Tô Phi và Náo tần càng có khả năng hơn."

Phùng Tiểu Liên: "Vẫn là Náo tần đi, Tô Phi cũng quá thảm rồi!"

Vạn Trinh Nhi: "?"

Vi Hương Nhi: "?"

Tây Thi: "Các người mới tới không biết, tháng tư năm ngoái Niệm Niệm tiến cung, lấy thân phận Mỹ nhân, khi đó Tô phi vẫn còn là Quý phi. Chỉ ngắn ngủi trong vòng một năm, nàng ta trải qua hai lần bị giáng phân vị, từ Quý phi xuống phi lại xuống tần, thật vất vả mới rửa sạch oan khuất trở lại phi vị."

Hạ Cơ: "Mấu chốt Niệm Niệm còn chưa từng nhằm vào nàng ta, bản thân nàng ta không giải thích được liền hạ xuống, thật sự là một nữ nhân viết chữ xui xẻo lên mặt."

Vi Hương Nhi: "Các người đều nói nàng ta xui xẻo, có lẽ chính là nàng ta nha."

Trần Viên Viên: "Nói như vậy cũng đúng."

Tây Thi: "Đau lòng."

Vương Chính Quân: "Quả thật đau lòng."

Dương Ngọc Hoàn: "Nữ nhân ngay cả Vương Chính Quân cũng đau lòng, quá thảm rồi."

...

Cẩu Hoàng đế bị trong group thảo luận sôi nổi rốt cuộc đã đi đâu?

Thật ra y chưa nghĩ ra ngay lập tức, đã
bị Tô phi chặn người.

Khoảng thời gian này Bùi Càn rất ít tiến vào hậu cung, nghe nói y đến Trường Hi cung, Tô phi nghĩ đến Phùng Niệm mang thai chưa chắc Hoàng Thượng sẽ ngủ lại, nên đến thử thời vận một chút.

Nếu như không có ôn nhu hương, vốn nàng ta không có cơ hội làm bộ vô tình gặp được, trước khi đông thành băng đã phải trở về Chiêu Dương cung.

Nhưng mà ai ngờ trong chốc lát Phùng Niệm mềm lòng đã dùng kỹ năng, tên chó chết này nhìn thấy Quý phi không thể ăn vào miệng trong lòng khó chịu cũng không cho người ta thời gian thu lại kỹ năng đã đi ra ngoài... Ra ngoài đi không được bao xa đã đụng phải Tô phi, so với Quý phi, Tô phi cũng cứ như vậy, suy tính đến toàn bộ hậu cung cũng không khác mấy, hơn nữa thổi tắt nến cũng không thấy rõ lắm y liền theo Tô phi rời đi.

Về phần nói Tô phi cũng là chân nhỏ.

Điều đó không sai, nhưng bởi vì lúc trước không phải nàng ta bạo kích Bùi Càn, dưới tác dụng của ôn nhu hương, Bùi Càn đã quên vấn đề chân to chân nhỏ, tóm lại hiếm khi Tô phi hành động một lần, cũng thuận lợi đắc thủ.

Lúc trước không hoàn toàn thất sủng, Hoàng Thượng tới đây đều có ý hoàn thành nhiệm vụ một chút, không có đặc biệt để ý.

Đêm nay, cảm giác giống như trở lại mười năm trước, y biểu hiện hết sức dũng mãnh. Tiếc nuối duy nhất chính là miệng của Hoàng Thượng, cũng đã lên trên rồi vẫn còn nói chuyện, y nói: "Ở nơi sáng sủa nhìn Tô phi nàng chẳng ra sao cả, tắt đèn lại vô cùng đẹp, giống như đom đóm, trẫm dứt khoát ban thưởng nàng một phong hào, gọi là Huỳnh phi rất đẹp."

Hai người hì hục làm chuyện đó, chợt nghe câu này.

Trong lòng Tô phi khẽ run rẩy, dùng sức một cái.

Bùi Càn liền giao ra.

Làm qua loa như vậy có hơi khó chịu trong lòng, chẳng qua y bận rộn rất nhiều ngày, thân thể đã sớm cực kì mệt mỏi, làm xong chuyện, vừa nhắm mắt lại Bùi Càn nói ngủ là ngủ.

Huỳnh phi nương nương mới vừa nhận chức mở to mắt chết sống không ngủ được.

Cái phong hào này... Có còn không bằng không có!

Gọi lên người nào có thể phản ứng đầu tiên nghĩ đến đom đóm chứ? Nếu cũng nghĩ đến phương diện kia? Nàng ta lại phải trở thành trò cười!

Huỳnh phi còn muốn nói với Bùi Càn một chút, hay là không đổi phong hào, chẳng sợ gọi Tô phi như cũ cũng tốt.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện