Trong một buổi tối, hai vợ chồng xây xong nửa bức tường, vội vàng thu thập đồ đạc để xuống núi.Bởi vì chuyện mất gạch dưới chân núi lần trước, bây giờ không ai dám đụng tới đồ vật trên núi nữa.
Cho dù có người muốn tranh thủ đêm hôm tới trộm, Tam Nương và Đại Lang đã đủ để dọa bọn họ sợ xanh mặt.
Có khi từ nay về sau còn sợ tới mức phải đi vòng qua chỗ này cũng nên.Hà thợ mộc làm theo dự định trước đó của mình, sau khi lợp xong mái ngói, ban ngày hắn không lên núi, chỉ đến ban đêm mới đốt đèn tới đạo quan làm việc.Lúc ban đầu, Đại Lang còn ngại ngùng không dám đến gặp bọn họ, sau lại thấy bọn họ mệt đến đầu đầy mồ hôi, mới chủ động bưng nước tới.
Đương nhiên, chén bát đựng nước đều được “mượn” từ nhà của Phương Nhị.Đối với với sự xuất hiện đột ngột của một thiếu niên xa lạ, lúc đầu vợ chồng Hà thợ mộc không tránh khỏi có chút sợ hãi.“Hai người nghỉ tay uống miếng nước đi.” Đại Lang nhìn thấy bọn họ sợ hãi, đáy lòng dâng lên một tia chua xót, không dám tiếp tục tới gần, chỉ để hai chén nước xuống rồi lui về trong phòng.Nhưng buổi tối ngày hôm sau, hắn vẫn tiếp tục đưa nước như cũ.Lúc này Hà thợ mộc mới cung kính nói một câu cảm ơn, sợ hãi trong đáy mắt đã vơi bớt không ít: “Cảm ơn ngài nhé!”Thấy cha chủ động nói chuyện với mình, tâm tình của Đại Lang nhanh chóng tốt