“Vâng.” Tam Nương nghe lời đi vào.“Phó Tam, có phải ngươi cảm thấy làm tỳ nữ cho ta rất oan ức đúng không?” Phó Yểu nói với giọng hời hợt.“Không.” Tam Nương đáp.“Nhưng mà ta có thể cảm giác, thân là nữ nhi của nhà họ Phó, cho dù ngươi đã chết, vinh quang của Phó gia vẫn tồn tại ở trong lòng ngươi, khiến ngươi tuy rằng làm việc thấp kém, nhưng trong lòng lại chướng mắt chủ nhân như ta.
Chuyện này khiến ta rất phiền lòng.” Phó Yểu thản nhiên nói.Tam Nương đáp lại không kiêu ngạo cũng không tự ti: “Ngài nghĩ nhiều rồi.
Tam Nương, thật sự, không có.”“Đó là vì ngươi tự nghĩ không phải mà thôi.
Người của Phó gia là bảo thủ nhất.” Phó Yểu dường như nhớ tới chuyện gì, chợt nở nụ cười lạnh: “Ngươi kế thừa rất tốt điểm này.”Tam Nương im lặng một lúc, lát sau mới cất giọng hỏi: “Ngài tức giận, là bởi vì, Đại Lang, từ chối ngài? Nhưng hắn còn nhỏ.
Hắn nên có, bắt đầu mới.”“Vậy ngươi đúng là một người lương thiện.”Phó Yểu cười khẩy: “Một chút đầu óc cũng không có, chẳng trách bị vị hôn phu và tình địch mưu sát, chỉ có thể oán giận ngút trời mà cầu xin người khác báo thù cho mình.”Trong lòng Tam Nương đau xót vì chuyện cũ bất chợt bị khơi lại, không nhịn được mà run lên: “Ngài