“Đại Lang…” Phó Yểu bỗng quay sang hỏi một câu không đầu không đuôi: “Ngươi đã đọc sách bao giờ chưa?”“Đệ chưa.”“Vậy được, hôm nay ta sẽ dạy ngươi một câu.
Tương lai khi biết viết, treo nó ở trên đầu giường.”“Vâng!”“Liên quan đến ta cái rắm, liên quan đến ngươi đánh rắm.
Nhớ kỹ những lời này, tin rằng tương lai của ngươi có thể bớt được rất nhiều chuyện.”“...” ⊙﹏⊙?Phó Yểu và Đại Lang đang nói, tiểu nhị đã bưng món ăn thứ nhất lại đây.
Ngay sau đó, nữ chưởng quầy cùng một nam nhân béo vừa nhìn đã biết là đầu bếp cũng bưng đồ ăn ra tới.Tổng cộng gồm bốn món mặn, một món canh.
Đồ ăn là thịt luộc, cà tím sốt thịt, cá rán và một món đỏ trắng đan xen không biết tên.
Canh thì cũng khá đơn giản, Phó Yểu vừa nhìn qua liền biết là canh đậu hũ.“Các vị, tạm thời chỉ làm ra được mấy món, cảm phiền thứ lỗi...” Sau khi bị thất thần vì vẻ ngoài của mấy vị khách này, đầu bếp mới nói với giọng có chút ngượng ngùng.“Vậy là được rồi.” Phó Yểu nhận lấy đôi đũa từ tay của Tam Nương, sau đó chậm rãi nhấm nháp.Không thể không thừa nhận, hương vị của mấy món ăn này quả thật không tệ.Thịt luộc vô cùng mềm, khi nhấm nuốt lại không vì mềm quá mà mất đi vị thơm của thịt, cá rán thơm giòn, chấm với nước tương vô cùng hấp dẫn người ăn.Hương vị của cà tím còn đặc biệt hơn hai món kia, thịt bên trong đại khái