Giọng nói của Đại Lang không lớn, những người khác ở xa chưa nghe rõ, lại không giấu được ông cụ phía sau Triệu Hưng Thái.
Ông cụ tập trung nhìn kỹ, lúc này mới phát hiện ngồi trên bàn kia, thật ra chỉ có một người sống, bốn người còn lại đều chỉ là người giấy mà thôi.
Phó Yểu thấy ông lão nhìn về phía này, biết sảnh chính không phải nơi nói chuyện, quay sang nói với Giang chưởng quầy nhờ chuẩn bị một phòng riêng: “Tối nay ta tiếp khách.
”Giang chưởng quầy không hỏi hai lời, lập tức tự mình dẫn bọn họ lên lầu trên.
Sau khi vào phòng riêng, ông lão cũng theo vào.
Vừa mới vào cửa đã bắt đầu đánh giá Phó Yểu: “Nghe đồn Phương sĩ có thể cắt giấy thành người, rải đậu thành binh, nhìn thấu âm dương, nhưng người như vậy chỉ tồn tại trong sách cổ, chưa ai chính mắt nhìn thấy.
Không ngờ hôm nay lão phu may mắn như thế, có thể nhìn thấy Phương sĩ.
”“Những lời đó chẳng qua chỉ là lời đồn mà thôi.
Triệu lão, mời ngồi.
” Phó Yểu tự mình rót một ly rượu cho ông ta, khi đưa qua, tay nàng bấm một cái quyết xung quanh chén rượu, chén rượu kia không có biến hóa gì, nhưng Đại Lang và Tam Nương ở bên cạnh đột nhiên ngửi thấy mùi rượu.
“Ồ?” Ông lão nhìn thấy rượu rất là vui mừng, đã hồi lâu rồi không chạm vào rượu.
Những người đi qua cánh cửa sinh tử, sẽ không còn cảm giác gì với