Dương đầu bếp sửng sốt một chút, nhìn thê tử mặt đầy máu trong lồng ngực, lại nhìn cửa y quán chậm chạp không chịu mở, cắn chặt răng, quyết định thỏa hiệp.Nhưng mà chờ đến khi hắn xoay người lại, đã thấy đoàn người nâng cỗ kiệu đi xa.“Phó cô nương!” Hắn vội kêu một tiếng, ôm thê tử đuổi về phía trước.Nhưng người phía trước cũng không để ý tới hắn, cho dù hắn đi nhanh hay chậm, đều không xa không gần mà cách hắn hai mươi bước về phía trước.
Mỗi khi hắn mệt phải dừng lại, cỗ kiệu cũng ngừng; hắn lại đi, cỗ kiệu cũng đi theo.Chờ hắn lấy lại tinh thần muốn nhìn xem đã đến chỗ nào, lại thấy chung quanh đồng không mông quạnh, trong màn tuyết dầy, chỉ có một ánh đèn leo lắt của nhà dân phía trước.“Phó cô nương ——” Lúc này Dương đầu bếp nào dám bướng bỉnh, vội vàng bước nhanh hơn về phía trước.Lúc này, cỗ kiệu rốt cuộc cũng ngừng.
Dương đầu bếp đuổi theo nhìn thấy, phía trước đèn sáng đầu phải nhà dân, rõ ràng là một tòa đạo quan.Đạo quan trải qua nửa năm tu sử dưới tay vợ chồng Hà thợ mộc, hiện tại chỉ còn lại cửa lớn ở ngoài sân chưa lắp, những chỗ khác gần như đã ổn thỏa.Phó Yểu từ trên kiệu bước xuống, liếc nhìn Giang chưởng quầy đã hôn mê, nhấc chân đi vào trong đạo quan: “Đại Lang, đi tìm miếng băng gạc.”Đại Lang vô cùng thuần thục đi xuống nhà Phương Nhị dưới chân núi.“Tam Nương, ngươi đến chỗ cây hoa thứ tư ở góc sân hái một chiếc lá mềm nhất về đây.”Tam Nương theo tiếng rời đi.Dương đầu bếp ôm thê tử thấp thỏm bất an đi theo vào đạo quan, tới trước trước tượng Tam Thanh, Phó Yểu bảo hắn thả người xuống, “Để nằm thẳng.”Dương đầu bếp vội làm theo lời, có chút bất an hỏi: “Cần ta làm gì?”“Ngươi?” Phó Yểu dừng động tác trong tay, “Kể chuyện xưa đi.”“Chuyện gì?”“Kể lại chuyện ngươi và Giang chưởng quầy quen biết như thế nào, để cho ta biết, một đóa hoa tươi vì sao nghĩ quẩn lại phải cắm vào bãi phân trâu.”Phó Yểu nói lời khắc nghiệt, nhưng Dương đầu bếp không hề tức giận.“Ta quả thật không xứng với nàng.” Điểm này hắn tự mình hiểu lấy, “Nếu ta có năng lực, nàng cũng không trở nên thế này.
Nàng ở cùng ta, hoàn toàn là bởi vì ta đã cứu nàng một mạng.”Về việc cứu thế nào, quá trình cũng không phức tạp, chính là khi hắn học xong nghề ở tiệm rượu Thái An, chuẩn bị về quê, trên đường qua sông ngoài thành Dương Châu nhìn thấy Giang Tiểu Uyển cả người đầy vết máu.
Tiếp đó cứu người, tìm thầy thuốc, nấu thuốc, dày vò một hồi, chờ đến khi Giang Tiểu Uyển tỉnh lại, đã là nửa tháng sau, đồng thời bọn họ cũng ra khỏi phạm vi Dương Châu.“Sau khi rời khỏi Dương Châu, Tiểu Uyển nói vì báo đáp ta, nguyện ý ở lại giúp đỡ ta mở tiệm cơm.
Không ngờ một lần ở lại chính là mười tám năm.
Người khác đều nói tiệm rượu của ta đông khách là bởi