“...” Phó Yểu nhìn ông: “Ngài đang nói rượu này có ra giá cao cũng không có người bán ư?”“Đúng vậy.” Triệu lão gia gật đầu: “Một vò như thế này có thể ngang bằng với một vạn lượng vàng lận.”“...”“Ngay cả cái bình đựng rượu cũng là đồ tốt đấy, xem ra là làm từ sứ quý hiếm, có thể trải qua chừng đấy năm mà không sứt mẻ gì, hiện tại cũng không dễ tìm được vật này đâu...” Triệu lão gia nói được một nửa, quay sang liền thấy nàng vẫn luôn im lặng không nhúc nhích, ông tiếp tục nói: “Quan chủ, không phải là ngươi đau lòng đấy chứ?”“Làm gì có chuyện đó.” Phó Yểu cười ha hả hai tiếng, lại tiếp tục uống rượu nói chuyện phiếm với ông.Bên trong đạo quan, Tam Nương nhận được chỉ thị, liền đem cây đàn dư lại giấu đi...Vài chén rượu xuống bụng, Triệu lão gia nhìn ngôi sao xa tận phía chân trời, bỗng nhiên nói một câu: “Chuyện lần trước mà ngươi nói, hiện tại ta nghĩ kỹ rồi.”Phó Yểu không hỏi ông đang nói đến cái gì, chỉ nói: “Không hối hận?”“Tuyệt đối không.”“Được, thành giao.”................Sau Tết Nguyên Tiêu, Triệu Hưng Thái chuẩn bị rời khỏi đạo quan, ý định tiếp tục con đường học nghề của mình.Buổi tối trước khi hắn đi, cửa phòng không một tiếng động bỗng mở ra, Tam Nương mặt trắng bệch, mặc trên người bộ váy đỏ đứng ở ngoài cửa, nhìn qua có chút kinh khủng.Dù Triệu Hưng Thái đã ngây người nhiều ngày ở đây, nhưng lại phát hiện bản thân vẫn không thể thích ứng được.Hắn bình ổn nhịp tim của mình, sau đó cất giọng hỏi: “Có chuyện gì sao?”“Quan chủ tìm ngươi.” Tam Nương đáp.Triệu Hưng Thái vừa ra ngoài đã thấy Phó Yểu đang chờ ở trước cửa viện.
Lúc này nàng còn đang ngồi trên cỗ kiệu hai người khiêng, nhìn dáng vẻ là biết sắp sửa phải ra ngoài.“Ngài tìm ta sao?”Phó Yểu nhìn hắn một cái rồi nói: “Tiếp theo ngươi định đi đâu bán mình để học nghề?”Bán...bán cái gì cơ? Triệu Hưng Thái nhịn không được mà bật cười: “Ta định sẽ đi Kim Lăng.”Thật ra ý định ban đầu của hắn cũng là đến Kim Lăng, hiện tại chỉ là làm theo dự tính trước đó mà thôi.“Ồ, ra là Kim Lăng.” Phó Yểu gật đầu: “Chỗ đó đúng là địa phương tốt, đi thôi.”“Đi?” Triệu Hưng Thái có chút khó hiểu.Vẫn là Tam Nương đá vào chân hắn một cái, lúc này một đoàn ba người mới cùng nhau ra khỏi đạo quan.Từ đạo quan xuống chân núi cách một khoảng, ở giữa sẽ phải đi ngang qua một rừng cây, khung cảnh lúc bấy giờ tối đen như mực, làm lông tơ cả người Triệu Hưng Thái đều dựng lên.
Hết cách, hắn chỉ có thể tiến lại gần Phó Yểu, tranh thủ tìm kiếm chút cảm giác an toàn từ trên người nàng.Chờ đến khi ra khỏi rừng cây, đường dưới chân núi cũng dễ đi hơn nhiều, cứ như đang đi trên đường lộ chứ không phải là đường núi.
Trong lúc Triệu Hưng Thái đang nghi hoặc, không hiểu sao đường này lại dễ đi