Editor: ꧁༺???????????????? ????????????̂???? ????????̀༻꧂
"Có chuyện gì, nói!"
Giọng nói lạnh như băng của Mục Thâm bỗng nhiên vang lên, Lý Ngạn đang cầm tài liệu lập tức sững sờ, thư ký Kim thì sợ tới mức tay đều run rẩy, đôi mắt mở to và đứng thẳng lưng.
"Thư ký Kim?" Mục Thâm ngước mắt nhìn nàng.
"Đến bây giờ cô đã nhìn trộm về phía bên này không dưới mười lần, có việc gì sao?"
Lý Ngạn kinh ngạc nhìn đồng nghiệp Kim đại mỹ nữ của mình, làm gì mà luẩn quẩn trong lòng như vậy chứ! Tại sao lại muốn nhìn trộm ông chủ chứ!
Đỉnh ánh mắt vạn phần uy nghiêm của ông chủ nhà mình, Kim đại mỹ nữ căng da đầu và bước hai bước chân nho nhỏ.
Trong lòng quả thực hối hận muốn chết, trên mặt thì mang theo nụ cười khô cằn.
"Tổng...... Tổng tài, cũng không gì......"
"Nói."
Mục Thâm hơi hơi dựa vào lưng ghế, ngón tay gõ gõ có tiết tấu ở trên mặt bàn, nhàn nhạt liếc mắt nhìn thư ký Kim một cái.
Thư ký Kim lập tức giật mình một cái, cảm giác tê dại từ da đầu tới tận lòng bàn chân, buột miệng nói ra câu hỏi ở trong lòng mình.
"Chính là mọi người đều đang nói hôm nay ngài đến trễ, tôi nghĩ có phải nguyên nhân là bởi vì Nhuyễn Nhuyễn tiểu khả ái......"
Câu nói kế tiếp càng nói thì giọng nói càng nhỏ, sau khi nói xong thì cô cảm thấy bản thân mình xong đời rồi.
Khí áp trên người Mục Thâm lập tức cảm giác thấp hơn.
Lý Ngạn "........."
Hắn hận không thể dùng kim may lại cái miệng của người phụ nữ ngu ngốc kia lại!
Mục Thâm đen mặt lại. "Xem ra ta giao quá ít công việc cho các người, còn có thời gian nhàn nhã thoải mái như vậy?"
"Không không không...... Tuyệt đối không có, tổng tài tôi sai rồi, lần sau cũng không dám nữa!"
Thư ký Kim nhanh chóng lắc đầu, trong lòng thì yên lặng cầu nguyện. NHuyễn Nhuyễn tiểu khả ái em nhất định phải phù hộ chị không bị ba ba của thu thập a!
"Trừ thư ký Kim một tháng tiền lương, đừng để ta lại lần nữa nhìn thấy bộ dáng "Nhàn nhã" bộ dáng như vậy của các ngươi nữa."
Thư ký Kim đều đã nhắm mắt lại chờ đợi bị mắng, lại không nghĩ rằng tổng tài vậy mà nhẹ nhàng bâng quơ cho qua như vậy?
Tuy rằng đúng là trừ một tháng tiền lương khiến cô rất là thịt đau, tuy nhiên so với chịu đựng áp suất thấp của tổng tài và bị mắng thì chuyện này cũng không tính là gì hết! Còn không phải là tiền của một cái túi xách một bộ quần áo sao!
"Vâng tổng tài, không thành vấn đề tổng tài, tôi lập tức đi cảnh cáo nhân viên ở phía dưới."
Nói xong cô nhanh chóng rời đi và đóng cửa lại. Thư ký Kim vỗ vỗ trái tim nhỏ của mình khi tìm được đường sống trong chỗ chết, chắp tay đặt trước ngực và trong miệng còn liên tục lẩm bẩm.
"Nhuyễn Nhuyễn tiểu khả ái em cũng thật sự quá linh đi, về sau chị chỉ báu em thôi, hihi."
Trong văn phòng, Lý Ngạn trộm liếc mắt nhìn sắc mặt của Mục Thâm, rất tốt, không có tức giận giống như trong dự kiến vậy.
Trong lòng hắn cũng cảm thấy tò mò, hôm nay tổng tài vậy mà không có tức giận, chẳng lẽ thật sự là bởi vì đứa nhỏ kia?
Mới vừa nghĩ như vậy thì hắn lại lập tức phủ định, làm sao có thể như vậy chứ. Hắn biết rất rõ về tổng tài nhà mình, người này không có bất kỳ kiên nhẫn gì đối với mấy đứa trẻ con, càng đừng nói là tâm trạng trở nên tốt là bởi vì một đứa trẻ.
Mục Thâm không biết trợ lý nhà mình đang suy nghĩ cái gì, hắn tăng tốc độ xử lý văn kiện và muốn xử lý xong tất cả trước khi tan làm.
Nếu là trở về trễ, nhóc con kia lại muốn lại muốn khóc nhè, phiền muốn chết.
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng nhớ lại lúc nãy đôi mắt trông mong của nhóc con khi nhìn bộ dáng của hắn, khóe miệng của hắn hơi hơi cong lên.
***
Hiệu suất của đội trang trí vẫn rất cao, chỉ trong một ngày thời gian phòng ngủ của Nhuyễn Nhuyễn cũng đã được thay đổi rất nhiều.
Làm xong bài tập lại ăn bữa sáng xong, Nhuyễn Nhuyễn xem TV một lát rồi ngồi không được và cùng với Tiểu Bạch Bạch đi ra vườn hoa chơi một lúc lâu mới trở về, vừa lúc quản gia kêu người dẫn đội trang trí rời đi.
Quay đầu nhìn lại thì thấy nhóc con lắc lư đi trở về, trên mặt ông lập tức nở nụ cười tươi như đóa hoa đang nở rộ.
Ông bước tới và ngồi xổm xuống trước mặt Nhuyễn Nhuyễn, lấy ra một cái khăn tay màu trắng và lau lau mồ hôi trên trán của Nhuyễn Nhuyễn.
"Tiểu tiểu thư chơi mệt mỏi rồi đi, có đói bụng không, để tôi kêu người chuẩn bị thức ăn cho tiểu tiểu thư."
Nhuyễn Nhuyễn vuốt cái bụng nhỏ và nở nụ cười ngượng ngùng.
"Thật ra, Nhuyễn Nhuyễn vừa mới uống sữa bò, bụng bụng cũng không có đói lắm."
Quản gia tinh mắt a, nhóc con rõ ràng là đói bụng nhưng lại ngượng ngùng nói ra.
Ông ra lệnh cho cô hầu gái kia. "Cô đi nói cho dì Lưu chuẩn bị thức ăn."
"Vâng."