Editor: ꧁༺???????????????? ????????????̂???? ????????̀༻꧂
Bên này Nhuyễn Nhuyễn cắm đầu chạy đi lập tức đụng phải một đôi chân dài, cơ thể nhỏ bị đâm nên lảo đảo lui về phía sau vài bước.
"Đau......" Nhuyễn Nhuyễn che lại cái trái bị đụng đỏ, nước mắt lưng tròng ngẩng đầu nhìn lên.
Vừa ngẩng đầu nhỏ lên nhìn, Nhuyễn Nhuyễn lập lức ngây dại khi nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông kia.
"Mục tổng ngài không có việc gì đi." Lý Ngạn quan tâm hỏi Mục Thâm, kỳ thật đôi mắt lại đang nhìn Nhuyễn Nhuyễn.
Di...... Đứa nhỏ này lớn lên thật đẹp mắt, chỉ liếc mắt nhìn một cái đã khiến cho trước mắt sáng ngời lên, nhưng tiếc là không có tóc.
"Không có việc gì." Mục Thâm lãnh đạm đáp lại một câu, cũng không hề để ý đến Nhuyễn Nhuyễn và chuẩn bị rời đi.
Nhuyễn Nhuyễn lại đem Tiểu Bạch Bạch đặt ở một bên, sau đó ở mọi người không kijo đề phòng đột nhiên chạy về phía Mục Thâm.
"Ba ba!!"
"Tê......"
Một tiếng ba ba này có thể nói như là kinh thiên động địa, không chỉ có trợ lý và thư ký bên người của Mục Thâm mà đám vệ sĩ và thôn dân ở phía sau đều bị kinh ngạc hút một ngụm khí lạnh.
Nhuyễn Nhuyễn giống như là sợ Mục Thâm sẽ chạy mất, hai tay hai chân cùng nhau ôm chặt lấy một cái chân dài của hắn, giống như một con gấu treo trên chân dài của hắn vậy.
Mục Thâm nhìn vật nhỏ treo ở trên đùi của mình, mày kiếm nhíu chặt lại.
"Buông ra, nhận sai người." Giọng nói có chút không kiên nhẫn.
Trẻ con gì đó, ở trong cảm nhận của hắn chính là một sinh vật rất phiền phức rất ồn ào.
Nhuyễn Nhuyễn ôm chặt hơn nữa, liên tục lắc đầu "Ba ba chính là ba ba của con, con nhận ra được Mục Thâm ba ba, sư phụ nói để con tới tìm các ba ba, chính là ba ba."
"Ngao ô." Phía sau Tiểu Bạch Bạch xiêu xiêu vẹo vẹo chạy tới, cái đầu đụng vào trên người Nhuyễn Nhuyễn.
"Buông tay." Kiên nhẫn của Mục Thâm đã dùng xong, duỗi tay nắm tiểu hòa thượng lên và muốn ném ra.
Nhuyễn Nhuyễn nhìn biểu cảm lạnh lùng trên khuôn mặt tuấn tú của ba ba, vốn dĩ đã bị ủy khuất cho nên không được bao lâu đôi mắt to của cô nàng tràn trập nước mắt.
"Ba ba ...... Ba ba không cần Nhuyễn Nhuyễn sao?" Nhuyễn Nhuyễn cũng không có khóc lớn thành tiếng, nhưng không khống chế được nước mắt chảy ra. Cô nàng lớn lên môi hồng răng trắng tuy rằng hiện tại khuôn mặt nhỏ hơi dơ, nhưng bộ dáng rơi nước mắt làm cho người khác cảm thấy mềm lòng.
Ngay cả trợ lý và bí thư bên cạnh Mục Thâm cũng không đành lòng nhìn bộ dáng rơi nước mắt vô cùng đáng thương của đứa nhỏ này. Bọn họ muốn đi khuyên nhủ một chút nhưng nhìn vẻ mặt vẫn luôn lạnh lùng và nghiêm của tổng tài, bọn họ lại không dám thêm lời nào vì vị này thật sự xây dựng ảnh hưởng rất sâu đối với bọn họ.
"Ba ba, Nhuyễn Nhuyễn rất ngoan, đừng không cần con." Giọng nói của tiểu hòa thượng rất mềm mại, bộ dáng khi nói chuyện giống như ngọt ngào tới tận trái tim mọi người.
Mục Thâm nhìn đứa nhỏ, vốn dĩ muốn ném văng ra nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ vô cùng ủy khuất này, không biết vì cái gì đột nhiên có chút không ra tay được.
"Tại sao gọi ta là ba ba." Khi Mục Thâm nói chuyện đôi mắt phượng hẹp dài và sắc bén nhìn chằm chằm cô bé. Ngay cả trợ lý bên người hắn cũng không chịu nổi khi bị đôi mắt này của hắn nhìn chằm chằm.
Cố tình Nhuyễn Nhuyễn lại dùng đôi mắt to ngập nước nhìn lại hắn, đôi mắt trong veo không hề có chút sợ hãi.
"Sư...... Sư phụ nói." Nhuyễn Nhuyễn dùng cái tay nhỏ mũm mĩm xoa xoa nước mắt ở trên mặt, sau đó cầm lấy cái ba lô nhỏ đang đeo ở lưng lên và từ bên trong lấy ra một bức ảnh và một phần tư liệu.
Người đàn ông trên bức ảnh giống như bảo kiếm được rút ra khỏi vỏ, cả người đều mang theo khí thế sắc bén, khuôn mặt góc cạnh thâm thúy và một đôi mắt phượng khiến người khác đặc biệt sợ hãi.
Người trong bức ảnh này chính là Mục Thâm.
Mục Thâm cầm lấy bức ảnh bằng những ngón tay khớp xương rõ ràng, nhìn người ở trên bức ảnh và còn có chữ được viết ở sau bức ảnh, đôi mắt hẹp dài nheo lại đầy nguy hiểm.
[ Mục Thâm, Nhuyễn Nhuyễn đúng là con gái của anh, nếu như anh không tin thì có thể tự đi làm một phần xét nghiệm ADN khác. Hy vọng anh có thể chăm sóc Nhuyễn NHuyễn một đoạn thời gian, tôi sẽ mau chóng trở về và mang con bé đi. Nếu không thích thì cũng đừng làm con bé đau lòng.]
Chữ viết bằng bút lông rất đẹp, giữa những hàng chữ đều lộ ra một cổ khí chất phiêu nhiên xuất trần.
Chỉ là từ chữ viết, hắn đều có thể nhìn ra được tính cách thanh tao cao ngạo của người viết.
Tuy nhiên...... Nhìn đứa nhỏ đang ôm đùi của mình, thì ra là một đứa bé gái.
Sau đó là kèm theo bức ảnh là một phần xét nghiệm ADN.
Nhìn 99.99% quan hệ cha con giữa Mục Thâm và Nhuyễn Nhuyễn trên xét nghiệm