"Phía trước sẽ đi qua một khu vực mà zombie hay lảng vảng.
Nơi tốt nhất để em luyện kỹ thuật bắn súng chính là chiến trường.
Trước tiên anh làm quen với vũ khí, nhưng đừng tùy tiện nổ súng." Tôn Kiều nói xong, cũng từ sau lưng lấy ra một khẩu súng trường thon dài.Thấy ánh mắt tò mò của Giang Thần, Tôn Kiều cười cười giải thích."SK10 Sirius, súng trường laser tầm trung và tầm ngắn, đối phó với xác sống này thì súng laser là lựa chọn tốt nhất.
Tiếng ồn thấp, độ chính xác cao.
Nhưng để làm quen với bắn súng, anh vẫn phải bắt đầu sử dụng vũ khí động năng thì tốt hơn.
”Nói xong, Tôn Kiều chỉ chỉ khẩu súng trường Giang Thần nâng trên tay tiếp tục nói."Súng trường tấn công PK200, cỡ nòng 7,62mm.
Loại vũ khí động năng này mặc dù độ chính xác không thể so sánh với vũ khí laser, nhưng uy lực lớn cùng độ tin cậy cũng không phải là thứ mà vũ khí laser có thể so sánh được.
Cho dù anh có dùng súng phang người cũng không cần phải sửa chữa.
Chốt bảo vệ ở phía trên tay cầm ở phía bên phải, chú ý khi không nổ súng phải đóng lại.
”Thân súng ngắn rộng thon dài mang theo chút cảm giác tương lai.
Ở chỗ cầm nắm, Giang Thần nhìn thấy một dấu hiệu nhỏ.PAC (Tổ chức Hợp tác Liên Á).Hai người một trước một sau đi trên đường phố hiu quạnh không người.
Ven đường thỉnh thoảng sẽ có một con chuột to bằng nửa cơ thể người chạy qua, khiến hắn giật mình nhảy dựng lên một cái.
Nhưng không lâu sau, hắn cũng đã quen với hoàn cảnh này.
Loại sinh vật biến dị này ở khắp nơi, Giang Thần thậm chí còn nhìn thấy một con gián to bằng chó săn, hướng về phía hai người vung xúc tu dài một thước, sau đó chạy về phía bóng tối trên đường phố.
Lông tơ dày đặc kia quả thực khiến người ta buồn nôn."Không phải tất cả sinh vật đều có tính công kích, ví dụ như chuột.
Tuy rằng hình thể khổng lồ, nhưng vẫn giữ bản năng sợ hãi đối với con người.
Gián tuy rằng có diện mạo đáng sợ, nhưng bởi vì thói quen ăn uống nên sẽ không chủ động công kích vật sống..." Cách đầu đường càng ngày càng gần, Tôn Kiều dần dần nâng họng súng lên bắt đầu cảnh giới, "Ban ngày thây ma sẽ ngừng hoạt động, giống nấm biến dị bám vào gáy bọn chúng cần môi trường ổn định để tiến hành quang hợp.
Khiến cho con người kinh ngạc rằng đó cũng là lí do vì sao chúng sống lâu không cần ăn uống mà vẫn không chết.
Nghe nói một bộ phận thây ma còn phát triển ra cả bộ phận sinh sản vô tính nữa đấy, ha ha.”Tôn Kiều haha, cười như không cười.
Cô vẫn duy trì tư thế cảnh giới như trước, tiếp tục mở miệng nói."Thứ chúng ta cần chú ý chính là sinh vật ăn thịt.
Bọn chúng bình thường bắt thây ma hoặc những sinh vật biến dị cấp thấp hơn để ăn.
Nhưng nếu đụng phải con người, bọn chúng cũng không kén chọn đâu.
Ngoài ra còn có con người nữa.
Nếu ai đó nhắm vào đầu của anh, đừng ngần ngại mà bắn trực tiếp vào chúng.
”Giọng điệu không chút do dự của Tôn Kiều khiến Giang Thần không khỏi