Giang Thần hít sâu không ngừng, bắn những phát chuẩn xác thông qua ống nhắm.
Mặc dù không bắn trúng kẻ nào, nhưng cũng đã áp chế được những đợt tấn công của bọn chúng.Tôn Kiều thì vô cùng bình tĩnh, tỉnh táo bóp cò súng.
Từng tia Laser thỉnh thoảng bắn từ nòng súng ra vù vù.
Tính cả tên ban đầu thì cô đã tước đi mạng sống của ba người.Như vậy, quân số của đối phương chỉ còn một nửa, hỏa lực cũng vì thế mà giảm bớt.
Những tên cướp kia chuyển từ thế chủ động tấn công sang kiềm chế.
Thỉnh thoảng chỉ bắn một hai phát để thăm dò tình huống bên nàyLục Nhân Giáp trốn sau tường, ôm lấy vết thương đang chảy máu trên cánh tay, hung tợn hít sâu một cái.
Cô gái kia rõ ràng bắn giỏi hơn tên đàn ông kia nhiều.
Nhưng mà hắn ý thức được điều đó thì đã quá trễ, vết thương trên cánh tay của hắn chính là một lời nhắc nhở.May mà vết thương do tia laser gây ra sẽ không bị nhiễm trùng.
Lục Nhân Giáp lấy băng vải từ bên hông, tự băng bó đơn giản cho bản thân.
Thuộc hạ liên tục bị trúng đạn khiến cho hắn không thể không bỏ đi ý định lập công.
Chỉ có thể quyết định ở yên một chỗ, chờ viện quân tới.Nhớ đấy.
Lát nữa ông bắt được mày mà ông không đem mày nắc cho ú ớ thì ông không phải là người...!Nhìn về hướng của cô gái, trên mặt Lục Nhân Giáp lộ ra vẻ tăm tối.“Vãi loằn.
Chúng nó bắn mà không nói trước một câu,” Giang Thần nhìn vết đạn trên cổ áo và bả vai của mình mà không khỏi toát mồ hôi lạnh.
Chỉ cần đạn chếch lên 2 phân nữa thôi thì cái mạng nhỏ của hắn coi như bỏ lại ở đây.Sẽ rất nhục nhã nếu chết dưới tay của đám cướp .“Anh vẫn nên lùi ra đi...!Giao cho em là được rồi.” Trên mặt Tôn Kiều thoáng có chút lo lắng.
Mặc dù khi chiến đấu, cô nàng có bộ dạng lạnh lùng hung bạo, nhưng khi thấy bộ dạng khiến cho người khác lo lắng của Giang Thần, cô vẫn không nhịn được mà bộc lộ ra vẻ yếu mềm của bản thân.“Không.
Đằng nào chẳng phải đối mặt.” Giang Thần lắc đầu, tiếp tục bắn tỉa.
Suốt ngày núp sau váy phụ nữ thì còn ra thể thống gì?Tuy nói việc phụ trách an toàn cho Giang Thần là trách nhiệm của Tôn Kiều, nhưng hắn cũng không phải lúc nào cũng trốn sau cô được.Tôn Kiều hơi kinh ngạc liếc Giang Thần một cái nhưng chẳng nói gì thêm.
Trên chiến trường không cho phép cô phân tâm quá lâu.Chỉ cần giết càng nhiều kẻ địch, nguy hiểm đối với hắn sẽ càng giảm bớt...!Tôn Kiều yên lặng bóp cò súng, tia lửa bốc lên trong đôi mắt.Rất nhanh, từ phía xa xa truyền tới tiếng nổ của động cơ.
Quả nhiên chiếc bán tải mang súng máy hạng nặng đã tới chiến trường.Tộp tộp tộp...!Hỏa lực liên tục kìm hãm Giang Thần và Tôn Kiều ở phía sau bờ tường.
Bên ngoài vang vọng tiếng đạn.Mảnh vụn xi