Sáng sớm hôm sau.Dụi con mắt vẫn còn lim dim vì buồn ngủ, Giang Thần trèo ra khỏi chiếc giường mềm mại.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ có chút chói mắt, khiến hắn không khỏi nheo hai mắt lại.Mây phóng xạ rốt cục tản ra rồi sao? Xem ra nhiệt độ ngoài trời tăng lên, dù sao hiện tại cũng coi như là giữa trưa hè.Chậm rãi mở cửa ra, Diêu Diêu với thân hình nhỏ nhắn bước vào phòng."Anh rửa mặt đi." Diêu Diêu nhỏ giọng nói, đem chậu rửa mặt đặt trên tủ nhỏ cạnh đầu giường.Nhìn khuôn mặt tươi tắn đáng yêu, Giang Thần khuôn mặt cứng ngắc không khỏi lộ ra nụ cười tư thái.
Đưa tay xoa xoa mái tóc bông xù, Giang Thần mở miệng nói."Không cần, anh đều tự làm từ xưa đến nay.
Mà bây giờ mấy giờ rồi?""Chín giờ.
.
.
Cứ để em làm cho." Diêu Diêu nhẹ nhàng vắt khô khăn mặt, sau đó đưa khăn lên lau mặt cho Giang Thần.Bởi vì rất thoải mái, vì lẽ đó Giang Thần cũng không có ý kiến gì nữa, tùy ý để bàn tay nhỏ của Diêu Diêu lau chùi trên khuôn mặt hắn."Đã đỡ hơn chưa?""Tốt hơn nhiều rồi, Diêu Diêu thực sự rất là ngoan đấy." Sau gáy và cơ bắp toàn thân tuy rằng còn có chút đau nhức, nhưng đã không ảnh đến hoạt động hưởng bình thường."Hi hi." Có vẻ vì được khen nên Diêu Diêu nở một nụ cười nhẹ nhàng."Anh đã đỡ hơn chút nào chưa?" Dường như nghe thấy được động tĩnh, Tôn Kiều cũng vào trong phòng, có chút bận tâm đứng cửa nhìn Giang Thần."Anh đỡ hơn rồi, Không phải là.
.
.
Vết thương trên người em quan trọng lắm sao?""Em đã nói không thành vấn đề.
.
.
Có một số việc nhất định phải làm rõ với anh." Tôn Kiều đột nhiên đổi vẻ mặt nghiêm túc, điều này làm cho Giang Thần trên mặt cũng không khỏi lộ ra vẻ chăm chú.Tuy rằng Tôn Kiều bình thường "Nghịch ngợm",nhưng vào những thời điểm quan trọng, sẽ chẳng qua loa như trước đó.Nhưng trong bầu không khí dần dần trở nên căng thẳng, Tôn Kiều đột nhiên nhoẻn miệng cười, bên trong ánh mắt kinh ngạc của Giang Thần quay người đi."Ăn bữa sáng đã."--Bữa sáng vô cùng phong phú, đương nhiên, so với tận thế mà nói.]Bánh mì lát kèm với nước sốt cà chua.Không biết tại sao, nhìn thấy sốt cà chua, Giang Thần lại có một chút cảm giác buồn nôn.Tôn Kiều có chút bận tâm xoa bụng Giang Thần, thở dài, đem chai sốt cà chua ra khỏi bàn ăn.Rõ ràng là một người háu ăn, vậy mà lúc này Tôn Kiều cũng chả có tâm trạng động đũa.Cũng không phải là do tộc ăn thịt người.
Với sự tàn nhẫn tương đương với địa ngục, Tôn Kiều cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy.
Khiến cho cô lo lắng chính là Giang Thần.
Nói thẳng ra, đây là lần đầu hắn được chứng kiến một phần hiện thực khốc liệt của tận thế.Và cô biết rất rõ rằng đây chỉ là phần nổi của tảng băng chìm."Anh.
.
.
Dự định sẽ ra ngoài một