"Thức ăn ở bên trong tủ lạnh đủ cho hai người sống nửa năm.
Nhớ ăn nhiều rau tươi, ăn ít đồ hộp thôi.
.
.""Biết rồi, bảo bối, cuộc lãng mạn nên dừng ở đây." Tôn Kiều nhìn Giang Thần bằng một cái nhìn trống rỗng như mọi khi.
Nhưng đôi mắt đẹp của cô ấy lại đầy lưu luyến.Sau khi thả Tôn Kiều vẻ mặt đầy xuân sắc xuống, Giang Thần lại ôm Diêu Diêu bên dưới."Chú ý cơ thể của mình.Sau khi anh quay lại, có thể nhìn thấy một Diêu Diêu đáng yêu, vậy thì quá tốt rồi.""Ừm!"Diêu Diêu dùng sức gật gật đầu.
Cảm giác được chiếc cằm nhỏ nhắn của Diêu Diêu trượt khỏi vai mình, Giang Thần không khỏi khẽ mỉm cười, đem Diêu Diêu để xuống."Nhất, nhất định phải quay về." Diêu Diêu cắn môi, dùng hai mắt to khẩn cầu nhìn Giang Thần.Giang Thần ngẩn người, lập tức dùng nụ cười nhã nhặn hóa giải lo âu trong lòng Diêu Diêu."Đương nhiên rồi."Đưa tay ra xoa xoa tóc Diêu Diêu, Giang Thần chuẩn bị xoay người xuất phát.Nhưng phần eo đưa tới một lực cản yếu ớt, Giang Thần hơi nghi hoặc một chút mà nhìn Diêu Diêu vẫn giữ chặt hai cánh tay hắn, vừa định mở miệng hỏi cô bé còn có chuyện gì.
.
.Môi chạm môi.Mang theo mùi hương thơm ngát thoang thoảng, có vị của cỏ cây.
.
.Diêu Diêu nhón chân đặt lên môi Giang Thần một nụ hôn lướt qua rồi liền mắc cỡ đỏ mặt chạy trốn.Lẳng lặng sờ sờ môi, Giang Thần chú ý tới ánh mắt như dao găm của Tôn Kiều."Này, cái này không thể trách anh được."Nhìn dáng vẻ Giang Thần không biết phải giải thích làm sao, Tôn Kiều thở dài.
Lần thứ hai ôm lấy Giang Thần, ghé sát vào bên tai của hắn."Cái gì cần nói thì cũng đã nói, về sớm một chút.""Ừm."Giang Thần mở miệng, cuối cùng chỉ đáp lại một câu đơn giản.Nhìn bóng lưng Giang Thần rời đi, trên mặt Tôn Kiều có chút phức tạp.Đàn bà đúng là loài vật nhạy cảm.Cô ấy mơ hồ đoán được, Giang Thần đến từ một quốc gia tương tự như trước chiến tranh.
Chỉ có nơi tồn tại trật tự thì vàng mới có giá trị.
Mà dựa theo cô ấy biết, bên trong thế giới này, không có một nơi nào tồn tại có năng lực dùng vàng làm tiền tệ trao đổi.Hắn còn có thể trở lại thế giới này sao?Cô không biết.Nếu như là trước đây, cô có lẽ sẽ lựa chọn đem hắn buộc ở bên người.
Hành động này cũng là bên trong tận thế, đại đa số người đều làm vậy với những vật mình yêu thích.
Nhưng mà cô ấy cũng không có làm như thế.Ngay từ ban đầu, có thể thấy được bên trong ánh mắt của hắn không có chút nào sợ hãi.
Mặc dù bị cô trói chặt trên ghế, bị súng dí vào đầu.
Hắn tuy rằng sợ sệt, nhưng vẫn không có chút nào hãi hùng.Cái gì mà đồng loại đều lừa người, cái gì gọi là tổ chức được lập ra, Tôn Kiều không hiểu, hắn rốt cục dựa vào lá bài tẩy gì?Không phải gan to bằng trời nên không sợ, mà là không có chút sợ hãi.
Cô thậm chí có loại cảm giác, lúc đó ở quảng trường