Gần ba mươi năm sau.
Lúc này, Lý Thuần Quân vẫn tĩnh toạ ngồi tu luyện trên đạo đài.
Bất quá, cơ thể của hắn nay đã trưởng thành hơn trước rất nhiều, không còn là một thiếu niên non nớt nữa.
Trong tiên động này, kì trân dị thảo mọc lên vô số nên tất nhiên sẽ không thiếu linh quả, kỳ dược giúp cho hắn chống đói lẫn tu luyện.
Thậm chí có mất cả đời cũng ăn không hết được.
Bằng không thì trước đó hắn làm sao trở thành Đạo Tôn đây?
Nói đến vấn đề chính, hệ thống tu luyện của thế giới này đơn giản chỉ là dẫn khí nhập thể, tôi thể, sau đó là phá thể phàm trần, hoá thành tiên thể.
Và từ giai đoạn tiên thể về sau, nếu muốn tu vi tiếp tục tăng tiến thì phải nhờ đến một chữ Ngộ.
Có thể là cảm ngộ, cũng có thể là kỳ ngộ.
Các cảnh giới tu luyện chính ở phàm thể lần lượt là: Luyện Khí, Hư Đan, Kim Đan, Linh Hà, Hoá Anh, Hoá Thần, Ích Địa, Khai Thiên, Vũ Hoá.
Mỗi một cảnh giới đều có những đặc trưng khác nhau.
Tỉ như giai đoạn từ Hoá Anh lên Hoá Thần, đây là giai đoạn mà Nguyên Anh cùng Nguyên Thần sẽ tiến hành dung hợp, khiến cho lực lượng thần thức nhận được đại tăng cường, gia tăng khả năng sống sót một khi nhục thể bị ai đó phá nát.
Truyện mới cập nhật
Lại tỉ như giai đoạn Khai Thiên và Ích Địa.
Đây chính là giai đoạn thuế biến to lớn của linh hải, khiến nó dần hình thành một phương thiên địa tương tự như cách mà một thế giới hình thành.
Giai đoạn Vũ Hoá là giai đoạn phá phàm thành tiên.
Sau khi luyện thành tiên thể, cảnh giới tu luyện đã không còn liên quan đến linh khí mà phải nhờ vào cảm ngộ thiên địa đại đạo mới có thể tiến thêm.
Sau phàm cảnh, các cảnh giới tiếp theo lần lượt sẽ là: Vấn Đạo (Chân Tiên), Đạo Diễn (Thiên Tiên), Đạo Thường Hằng (Tiên Vương), Đạo Vô Nhai (Tiên Hoàng), Đạo Quy Nhất (Tiên Đế).
Khi đã thành tiên, mỗi một bước đi đều so với mỗi bước trước đó còn khó khăn hơn gấp ngàn vạn lần, rất khó để tăng tiến thêm.
Cho dù là Lý Thuần Quân ở kiếp trước có khổ tu bao nhiêu năm đi chăng nữa thì hắn vẫn không thể chạm được đến cảnh giới Tiên Đế.
Hắn có ngộ tính, nhưng hắn lại thiếu kỳ ngộ!
Nhưng mà...
Lần này làm lại, hắn sẽ không mắc sai lầm dở hơi như vậy nữa!
Không được tự kiêu!
Sau từng ấy năm khổ tu trong tiên động này, Lý Thuần Quân hiện giờ đã đạt được đến cảnh giới Kim Đan.
Bằng vào nhiêu đây tu vi, có lẽ đã đủ để hắn tự bảo vệ bản thân mình rồi.
Chỉ cần đừng nổi hứng chọc chó là được.
Lý Thuần Quân mở mắt, yên lặng ngắm nhìn toà thư viện cổ đang chất đầy các loại sách vở, kinh thư một lúc rồi khẽ thở dài.
Đống đồ này...!Từ kiếp trước hắn đã tham ngộ hết rồi.
"Hệ thống, ngươi đem hết đống này thu vào không gian của ngươi được không?" Lý Thuần Quân nói nhỏ, tựa như đang nói một mình.
Ngay tức thì, một giao diện khoa kĩ xuất hiện.
Trên đó hiện lên một dòng chữ rõ ràng: [Có thể]
"Thu đi"
Nói xong, Lý Thuần Quân liền để mặc cho hệ thống bắt đầu làm việc, còn bản thân thì tiến đến trước cỗ thi thể lạnh giá trong băng quan đang nằm gần đạo đài, cúi đầu cung kính nói: "Tiền bối, tuy rằng ta không biết ngươi thật sự là ai...!Nhưng sự thật là ta đã nợ ngươi tận hai kiếp rồi"
"Để bù lại, ta sẽ giúp ngài mang đạo pháp một đời phát dương quang đại, không phải chịu cảnh mai một ở nơi hẻo lánh này nữa"
Lý Thuần Quân không thích mắc nợ người khác, dạng này sẽ làm hắn cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Chừng khoảng vài phút sau, hệ thống đã xong việc.
Lý Thuần Quân chỉnh sửa quần áo chỉnh tề rồi lặng lẽ bước ra khỏi tiên động.
...
...
Không lâu sau khi rời đi, Lý Thuần Quân đã tìm đến một toà thành nhân tộc, bắt đầu công tác chiêu mộ.
Nhưng mà, nhân tài vốn không dễ bắt gặp, hắn đến đây đã được mấy ngày rồi nhưng vẫn không thấy vừa ý một ai cả.
Hầu hết người dân trong thành đều là phàm nhân, thậm chí ngay cả bóng dáng của một tu sĩ Luyện Khí cũng rất hiếm khi xuất hiện.
Hảo hẻo lánh.
Đến lộn nơi rồi.
Lý Thuần Quân thở dài, cảm giác rất phí thời gian.
Mặt khác, thông qua chuyện lần này, hắn cũng đã phần nào nhận thức được những chỉ số liên quan đến kết quả giám định tư chất từ phía hệ thống.
Các chỉ số tư chất của phàm nhân thường dao động trong phạm vi 100, có thể cao hơn một chút, hoặc là thấp hơn một chút.
Thậm chí ngay cả một số tu sĩ cũng hệt như vậy!
Duy chỉ có một số thuộc tính đặc biệt mới có thể cộng thêm chỉ số tư chất cho một cá thể.
Và các thuộc tính đặc biệt đó được phân ra hai loại chính: Tiên Thiên và Hậu Thiên.
Tiên Thiên chính là thiên tư trời sinh, có thể là thể chất, cũng có thể là linh căn,..
Nói chung là hằng hà sa số, không thể ước lượng một cách chính xác được.
Còn Hậu Thiên tư chất chính là nhờ vào sự rèn luyện mà có.
Ví dụ như một thư sinh thường sẽ có ngộ tính cao hơn người bình thường, một kiếm khách sẽ có thân pháp, kiếm thuật vượt trội,...!
Và số lượng thứ này cũng nhiều như Tiên Thiên tư chất vậy, không thể đong đếm cụ thể được.
Trong lúc nhàm chán, Lý Thuần Quân tò mò mở bảng trạng thái của mình ra xem.
«Họ tên: Lý Thuần Quân»
«Chủng tộc: Nhân tộc»
«Tu vi: Kim Đan trung kỳ - Tử Kim Đan»
«Công pháp: Đạo Kinh (Tiên phẩm)»
«Bảng tư chất»
«Phàm thể (Không có thuộc tính cộng thêm)»
«Ngộ tính siêu việt: Ngộ tính +500»
«Thần hành thái bảo: Thân pháp +500»
«Tiên Thiên tư chất khác chưa mở, mời kí chủ tiếp tục chờ đợi»
« Nhận xét: Thiên tư của kí chủ không quá nổi bật, không cần tiếp tục xem »
Lý Thuần Quân: "..."
Không nổi bật?
Đột nhiên có cảm giác ngươi rất không đáng tin!
Làm gì có ai thích cắn chủ như ngươi?
Mặt khác, tư chất cũng có phân phẩm cấp, màu sắc đàng hoàng.
Theo thứ tự là: Phổ thông (trắng), siêu phàm (xanh lam), sử thi(vàng), truyền thuyết (đỏ).
Phổ thông tư chất sẽ không cộng thêm điểm thuộc tính.
Siêu phàm tư chất sẽ cộng điểm thuộc tính bất kì trong phạm vi 500.
Sử thi tư chất sẽ cộng điểm thuộc tính bất kì trong phạm vi 500-2000.
Và truyền thuyết sẽ cộng từ 3000 đổ lên.
Và hai thuộc tính kia của hắn đều thuộc hàng siêu phàm.
Lý Thuần Quân hậm hực đặt cốc trà cùng mấy xu tiền đồng xuống bàn, sau đó liền lặng lẽ rời đi khỏi trà quán.
Tuy hắn biết rõ mình không phải quán thế kỳ tài, nhưng ít ra thì hắn cũng không phải phế nhân.
Nên vui vẻ.
Lý Thuần Quân đắn đo ít lâu rồi quyết định rời đi toà thành này, tìm đến một nơi khác tốt hơn.
Nguyên nhân chủ yếu là vì nơi đây quá thiếu thốn nhân kiệt, không khác gì một tân thủ thôn cả.
Không lâu sau, hắn liền đã ra đến cửa thành.
Bất quá, khi còn chưa kịp rời đi thì hắn bỗng nhiên lại cảm thấy có gì đó rất không thích hợp, cứ như...!Có ai đó đang nhìn chằm chằm hắn vậy.
Lý Thuần Quân xoay đầu nhìn lại, liền thấy hết thảy mọi thứ chung quanh đều rất bình thường.
Điều này không khỏi khiến hắn cảm thấy vô cùng bất an.
Bị nhằm vào sao? Ta cũng đâu có gây sự với ai đâu nha?
Lý Thuần Quân mấy ngày nay vẫn rất ngoan ngoãn, thậm chí ngay cả việc giao thiệp với người ngoài cũng không có! Vậy thì hắn làm sao có khả năng đắc tội ai đó được?
"Thế sự hiểm ác, chuồn gấp chuồn gấp"
Đi qua đám lính gác, Lý Thuần Quân mở ra bản đồ, bắt đầu nhắm đến địa điểm tiếp theo.
Đi được khoảng nửa ngày đường, hắn vẫn cảm nhận được ánh mắt kia vẫn đang nhìn chằm chằm vào hắn, đơn giản dai như đỉa.
"Vị nào đó, ngươi không cần phải theo dõi ta nữa"
Vừa nói, Lý Thuần Quân âm thầm nắm chặt bao kiếm, cả tâm lẫn thế đều bước vào trạng thái sẵn sàng, bất cứ lúc nào cũng có thể tấn công.
Xoạt~
Bụi rậm ven đường khẽ run động một chút, rồi sau đó, một tiểu nữ hài xinh xắn
liền chậm rãi bước ra trước mặt hắn.
Trên người bé mặc một bộ y phục đen kịt rách nát, gương mặt nhỏ nhắn dính đủ loại bùn