Những ngày sau đó, Mộ Khuynh Tiên đã trở nên rất ngoan ngoãn.
Nàng nghe lời Lý Thuần Quân căn dặn, không tùy tiện sử dụng cấm thuật nữa, dẫu việc đó đã khiến cho sức chiến đấu của nàng giảm đi không ít.
Lý Thuần Quân cũng nhẹ nhõm được mấy ngày, khí sắc đến nay đã bình phục được không ít.
Hiện giờ, hắn đã có thể tự đi tự đứng một cách bình thường, nhiều nhất thì chỉ cảm thấy tay chân vô lực đôi chút.
Chính vì biết Lý Thuần Quân đang âm thầm quan sát nên Mộ Khuynh Tiên mới không dám làm càn.
Mặt khác, trong những ngày này, hắn cũng có quan sát kĩ tình huống của Vân Phàm cùng Triệu Tử Long.
Như đã dự liệu, Vân Phàm vì tu vi còn kém nên đã bị loại từ không lâu trước.
Còn Triệu Tử Long thì khỏi nói, một đường đánh thẳng vào trận chung kết, không một thế lực nào có thể cản được.
Theo lệ thường thì đại hội tỉ võ sẽ diễn ra trong khoảng một tuần, và tính đến hiện tại thì đã được khoảng sáu ngày trôi qua rồi.
Điều này có nghĩa hôm nay sẽ là ngày cuối cùng, cũng chính là trận chung kết, tìm ra quán quân ở mỗi võ đài.
Ở cấp Kim Đan, hào quang chói lọi của Mộ Khuynh Tiên cùng Triệu Tử Long đã sớm khiến cho các thiên kiêu khác trở nên ảm đạm phai mờ.
Người người đều cho rằng một trong hai sẽ trở thành quán quân, việc này khiến cho không ít người sinh lòng bất mãn.
Bất mãn, nhưng lại không làm gì được, thế mới cay.
Mà bản thân Lý Thuần Quân lười để ý đến những lôi đài nhỏ yếu, chỉ một mực quan tâm đến hai lôi đài là Kim Đan cùng Hoá Anh.
Thông qua hệ thống, hắn biết được hầu hết những người có thể đột phá đến tận vòng này đều có thuộc tính sử thi.
Nhưng mà...!Tầm mắt của hắn lại cao lên rồi.
Hắn muốn thuộc tính truyền thuyết.
Còn một chuyện cần phải lưu ý nữa là đa phần người có thể tiến vào tận vòng này đều là những người đã có sư môn, không tiện chiêu mộ...!Và hắn thì không muốn chuốc phiền phức nên đã trực tiếp bỏ qua.
Sự chú ý của hắn chỉ tập trung lên hai lôi đài Kim Đan cùng Hoá Anh...!Ở đó mới có người mà hắn muốn thu.
Kim Đan có Triệu Tử Long, Hoá Anh có Tào Chính Thuần.
Cả hai người đều có điểm chung là những tán tu không môn không phái, độc lai độc vãng tu luyện, và lặn lội đến đây cũng chỉ vì để tìm kiếm đối thủ cùng cơ duyên.
Hai người này đều tập hợp đầy đủ tố chất mà Lý Thuần Quân cần.
Mặc dù Tào Chính Thuần vẫn còn kém một chút, nhưng cũng có thể tạm chấp nhận.
Nếu có duyên thì hắn sẽ cố gắng thu về dưới trướng.
Hi vọng sẽ có cơ hội.
Trước mắt, hắn vẫn sẽ ưu tiên Triệu Tử Long.
"Trận loạn chiến cuối cùng sẽ có đến tận ba mươi người cùng lúc tham chiến, nếu lại bị tập thể hội đồng, ta có muốn thắng cũng khó nha..."
"Thuần Quân, ngươi vẫn không muốn ta dùng cấm thuật sao?" Mộ Khuynh Tiên vừa bóp vai cho Lý Thuần Quân vừa nhỏ giọng hỏi.
"Pháp thuật ta dạy ngươi đâu?" Lý Thuần Quân có chút mộng bức.
"Không đủ dùng"
Lý Thuần Quân: "..."
"Dùng thì được, nhưng đừng để lộ phong mang nhiều quá, việc đó ngược lại sẽ gây ra không ít phiền phức" Lý Thuần Quân nói: "Chí ít, chỉ khi còn rất ít người thì ngươi mới được phép thi triển toàn bộ uy năng của cấm thuật"
"Ngươi muốn ta thắng hay thế nào?" Mộ Khuynh Tiên lại hỏi.
"Thắng thì không cần, chỉ cần ngươi bức tử tên họ Triệu kia là được" Lý Thuần Quân hờ hững nói.
Lăng Tuyệt: "..."
Lăng Diệu Thiên: "..."
Mộ Khuynh Tiên: "..."
Cửu Công Chúa: "..."
Người ta cũng đâu thù oán gì với ngươi đâu nha?
Mắc gì lại muốn bức tử người ta?
"Bức tử thôi, đừng giết thật" Lý Thuần Quân vội vàng giải thích: "Trong cơ thể hắn tồn tại một nguồn sức mạnh tiềm tàng vô cùng to lớn, nhưng nó lại không chịu thức tỉnh..."
"Vì vậy, ta muốn dùng phương thức bức tử này để kích thích, khiến nó bản năng tỉnh dậy bảo vệ tính mạng"
"Thì ra là thế...!Nhưng làm như vậy có phải hơi ác không?" Lăng Tuyệt có chút kinh nghi nói.
"Ngoài phương thức đó ra thì không còn cách nào khác, nó ẩn tàng quá sâu" Lý Thuần Quân bất đắc dĩ nhún vai.
Lăng Diệu Thiên suy ngẫm một lúc rồi nói: "Tên này còn chưa thức tỉnh thôi mà đã đáng sợ đến vậy rồi...!Thật khó nói đến khi thức tỉnh thành công thì hắn ta sẽ biến thành dạng quái vật gì..."
"Cho nên, ta mới nói gia tộc đó không quá sáng suốt" Lý Thuần Quân cười mỉa mai.
"Hẳn là vậy rồi..." Hai đại hoàng tử đều đồng loạt thở dài một hơi.
Càng nói chuyện, cả hai người có cảm giác càng lúc càng không nhìn thấu được Lý Thuần Quân.
Tên này quả nhiên thâm bất khả trắc nha...!
Nhìn thì nhơn nhơn, nhưng trời mới biết được hắn ta đang suy tính chuyện gì trong đầu.
"Vậy nghĩa là ta không cần thắng sao?" Mộ Khuynh Tiên nắm quyền lại, hơi suy tư một chút rồi khẽ gật đầu: "Cũng được, ta cũng không quá hứng thú với chiến thắng này"
"Các ngươi không cần giải thưởng sao?" Lăng Tuyệt hỏi.
"Không cần, ta không thiếu tiền" Lý Thuần Quân đạm mạc hồi đáp.
Lăng Tuyệt: "..."
...
...
Không lâu sau, trận chung kết đã bắt đầu diễn ra.
Gần ba mươi thiên kiêu đã tề tựu đầy đủ trên võ đài Kim Đan, biểu lộ của mỗi người cũng đều rất đặc sắc: Có người hờ hững, có người tự ngạo, có người căng thẳng, cũng có người hoàn toàn trấn định.
Có thể khẳng định, phàm là nhân sĩ có thể đi đến một bước này đều tuyệt đối sẽ không thể là phế vật!
Trong những người đang đứng vững ở các lôi đài, không một ai trong số họ là kém cỏi cả, họ đã phải đánh bại rất nhiều người cùng lứa mới có thể tiếp tục đứng ở đây.
Vậy nên, họ hoàn toàn có quyền kiêu ngạo với tài năng của mình.
Nhưng, núi cao vẫn còn có núi khác cao hơn.
Chỉ thông qua cọ xát trực tiếp mới có thể tìm ra thiên tài kinh thiên động địa nhất trong các thiên tài!
Đây mới chính là ý nghĩa đằng sau của đại hội tỉ võ!
Đây không đơn thuần chỉ là dịp giao lưu giữa các nhân sĩ trong thiên hạ đâu nha!
"Trận đấu bắt đầu!"
Cờ hiệu được vung xuống, giọng nói quen thuộc của lão trong tài lại vang lên.
Lời vừa mới dứt, các thiên kiêu liền, ngay và lập tức lao vào quần ẩu, điên cuồng đấu đá lẫn nhau, chiến hoả sôi trào, sát ý bừng bừng.
Đủ loại đạo thuật, kiếm thuật, đao thuật,...!Lần lượt được các thiên kiêu tung ra, từ kiếm ảnh đến đao quang, từ quang cầu đến quang tuyến.
Uy lực kinh khủng của chúng đều liên tục tàn phá võ đài, hình thành một trận đại chiến long trời lở đất giữa các thiên kiêu.
Mộ Khuynh Tiên trông có vẻ không nhẹ nhàng lắm.
Bởi vì lúc này đây, nàng đang bị một đám người liên thủ vây công, phải tương đối chật vật mới có thể chống đỡ được.
Mặc dù bọn hắn đã tự trở mặt, tự lao vào đánh nhau ngay sau đó.
Thế nhưng, tình huống này đối với nàng chắc cũng không phải vui vẻ gì.
"Cấm thuật hay không?" Mộ Khuynh Tiên có chút phân vân về vấn đề này.
Nhưng chỉ sau một hồi suy tư, nàng lại tự lắc đầu: "Thôi, như vậy sẽ không thú vị...!Để lát nữa đi"
Mặc dù nàng không thích để bản thân bị vây công cho lắm, nhưng chỉ vừa mới vào trận mà đã thi triển cấm thuật thì...!Hình như vẫn còn hơi sớm.
Kết thúc quá nhanh, ngược lại sẽ không thú vị.
Mà ngay phía bên kia, Triệu Tử Long còn chật vật hơn nàng nhiều.
Hắn liên tục múa thương, vô số đạo long ảnh lần lượt hiện hữu bên thân hắn, giúp hắn chống lại gần mười người đang cùng lúc tiến công.
Triệu Tử Long một người một thương quét ngang chư hùng, thần uy cái thế, đơn giản thần dũng đến không cách nào hình dung.
Mặc dù thương pháp rất mạnh, tuy nhiên Triệu Tử Long vẫn khó mà đột phá vòng vây được.
Sức của một người là có hạn, và một mình hắn thì không đủ khả năng để chống lại quần hùng, dẫu cho bản thân hắn có là anh tài tuấn kiệt đến mức nào.
Nghĩ tới việc mình sắp sửa bị loại, Triệu Tử Long thực sự không cam lòng.
Mộ Khuynh Tiên thấy thế liền hừ lạnh một tiếng, ngọc thủ dần hoá thành một đôi long trảo màu hoàng kim.
Cùng lúc đó, đôi mắt nàng dần biến thành một màu đỏ rực sâm nhiên quỷ bí, long trảo bừng lên từng