Sau khi được Mộ Khuynh Tiên chữa trị tâm hồn, Lý Thuần Quân nay đã hoàn toàn thần thanh khí sảng, thậm chí nếu không muốn nói là hắn đang có chút thừa năng lượng.
Dạo qua một vòng quanh Hoàng Cung, hai người nhìn thấy rất nhiều cung nữ đang cẩn thận bài trí hiện vật đón Tết.
Các văn tự mang ý nghĩa may mắn như Phúc, Lộc, Thọ,...!màu vàng được dán ở khắp nơi.
Mà các tượng thần, chậu hoa, cây kiểng, các bài thi từ cũng được bài trí rải rác khắp Hoàng Cung, đi đâu cũng thấy.
Đặc biệt, ở Ngự Hoa Viên, khi xuân đến, trăm hoa nở rộ, người vừa bước vào liền sẽ bị hương trăm hoa làm cho mê đắm.
Một đường đi dạo, Lý Thuần quân thi thoảng lại nhìn thấy những cây hoa đào đang sum xuê sắc hồng, những cành mai vàng linh tú sắc xuân.
Từng cơn gió lạnh nhè nhẹ lướt qua, ban phát sức sống cho muôn loài.
Có thể nói, khắp Hoàng Cung bây giờ đều chỉ còn mỗi hai màu vàng đỏ làm chủ đạo, hoàn toàn tương phản với cái tiết trời hơi se lạnh của mùa xuân.
Theo quan niệm người xưa, màu vàng tượng trưng cho sự giàu sang, may mắn, đủ đầy.
Còn màu đỏ thì tượng trưng cho sự hạnh phúc, đầm ấm, sum vầy, thịnh vượng.
Nên lẽ dĩ nhiên, hai gam màu này sẽ là những gam màu chính cho việc trang trí.
Đột nhiên, Mộ Khuynh Tiên như đã ngửi được mùi gì đó liền phấn khích đá đá lên ngực hắn, vô cùng đáng yêu: "Nha? Thơm quá! Ca ca, ta muốn!"
"Mùi này...!Là do các đầu bếp đang chiên bánh quai vạc" Lý Thuần Quân cũng cảm nhận được hương thơm kia, bất tri bất giác liền đã đến trước Ngự Thiện Phòng.
"Ngự Thiện Phòng...!Cha chả, chỗ này không tùy tiện vào được, mau cuốn gói đi thôi" Lý Thuần Quân ngẩng đầu, khoé miệng giật một cái, vừa thấy tấm bảng liền đã muốn chuồn đi.
Ngự Thiện Phòng là nơi chuẩn bị thức ăn cho vua chúa, hắn không thể tùy ý xông vào được, sẽ phạm tội khi quân đấy! Không đùa!
Lúc này, bên trong Ngự Thiện Phòng, một bóng người nhìn thấy Lý Thuần Quân đang muốn rời đi liền vội vàng kêu lên: "Lý đạo huynh chớ vội, ở lại ăn một chút rồi đi cũng không muộn nha!"
Người đó...!Dĩ nhiên chính là Thất Hoàng Tử Lăng Tuyệt.
"Moè, oan gia ngõ hẹp, đi đâu cũng gặp hắn ta!" Lý Thuần Quân trong lòng thầm mắng một câu.
Nội tâm ỉ ôi than phiền là vậy, nhưng ngoài mặt thì hắn lại vô cùng niềm nở cười nói: "Vậy thì ta liền không khách khí"
Boé cưng của hắn đang muốn ăn.
Vậy nên, hắn dù có bán mặt cũng phải cố gắng thoả mãn cho nàng mới được....!Dẫu sao, hắn đã nợ nàng rất nhiều, nếu không trả thì nàng sẽ ủy khuất.
Mà nàng ủy khuất...!Hắn sẽ cảm thấy tự trách, dằn vặt.
Đây chính là sức mạnh của Mộ Khuynh Tiên trong trạng thái tiểu nữ hài.
Mộ Khuynh Tiên nghe hắn nói vậy, thân hình bé con liền ôm sát vào vai gáy, và cái cằm xinh xắn của nàng cũng thích thú cọ cọ lên trên mái đầu của hắn, cho hắn một cảm giác nhột nhột khó tả.
Dường như nàng đang rất vui vẻ khi thấy hắn chiều lòng nàng.
Lăng Tuyệt trầm mặc mà nhìn biểu lộ tươi cười của Lý Thuần Quân, trong lòng thật nhanh nghiệm ra lí do đằng sau việc hắn ta đồng ý dễ dàng như vậy.
Hết cách, tên này vốn dĩ là một tên muội khống mà.
"Cầm lấy" Lăng Tuyệt tùy tiện ném về phía Lý Thuần Quân một chiếc hộp màu đỏ đang phát nhiệt nóng hôi hổi.
Mở hộp ra, Lý Thuần Quân nhìn thấy bên trong là đủ loại bánh Tết được sắp xếp rất ngay ngắn, hình thù hoa mỹ.
Dĩ nhiên, cũng sẽ có một ít bánh quai vạc vừa mới chiên xong, thơm ngon nức mũi.
"Tốt tính như vậy?" Lý Thuần Quân có chút ngạc nhiên.
Chỉ nhìn hình thức mà suy đoán thì chiếc hộp này rõ ràng là thứ đã được đặt trước chứ không phải thứ đồ có thể tùy tiện làm ra.
"Ta luôn luôn tốt bụng" Lăng Tuyệt một bộ đương nhiên nhún vai.
"..."
"Đa tạ"
Lý Thuần Quân vừa mới nhận lộc xong nên thật không tiện vạch trần đối phương.
Hắn chỉ nói một tiếng đa tạ rồi lập tức xách dép rời đi.
"Kì quái, hắn lại muốn trốn tránh ta?" Lăng Tuyệt thấy vậy, sắc mặt dần biến trở nên cổ quái.
Hắn có chút không hiểu rõ vì sao tên này lại cố ý tránh mặt mình.
Ngẫm lại thì...!Bỏ đi.
Tên này trước giờ là vậy, không lạ.
...
...
Sau khi chạy khỏi Ngự Thiện Phòng, chiếc hộp gỗ đỏ kia đã hoàn toàn rơi vào tay Mộ Khuynh Tiên, và những gì bên trong đó cũng...!Rơi vào trong bụng nàng.
Lý Thuần Quân không tỏ ý muốn ăn cùng.
Hắn không cần ăn, mà nếu muốn ăn thì hắn có thể tự làm, chẳng qua chỉ không ngon bằng mấy tay đầu bếp sừng sỏ bên trong kia mà thôi.
"Cho ngươi"
Mộ Khuynh Tiên nói rồi thò tay xuống, bên trên tay nàng chính là một chiếc bánh bao nhân thịt hãy còn nóng hổi.
Vốn dĩ nàng hoàn toàn có thể ăn hết, nhưng chỉ ăn một mình thì có chút ngại nên...!Nàng muốn hắn ăn cùng cho đỡ ngại.
Lý Thuần Quân cũng không cự tuyệt mà đưa tay nhận lấy.
Vừa ăn uống, hắn cước bộ vững vàng đi ra khỏi Hoàng Cung.
Hoàng Cung quá sang trọng, không thích hợp với hắn.
Hắn muốn ra Hoàng Thành xem thử thế nào, người dân sẽ đón tết ra sao? Đó mới là cảnh tượng mà hắn muốn thấy.
Đón Tết là phải thoải mái, không nên để bản thân bị mấy loại lễ nghi phức tạp trong cung đình trói buộc.
Lần nữa xuống Hoàng Thành, Lý Thuần Quân ngạc nhiên nhận ra bầu không khí náo nhiệt ở đây đã trở nên nhộn nhịp hơn bao giờ hết trước thời khắc tết đến xuân về.
Các hàng quán đều đã được bày trí sẵn sàng, khắp hai bên vỉa hè đều là những bãi trưng bày hàng hoá, tục vật đón tết cùng những người chủ thớt đang ngồi đón khách, trao cho nhau những lời chúc phúc chân thành.
Mà hàng hoá được bán ra cũng rất đa dạng: Từ những quả dưa được các nghệ nhân khắc chữ đến những ông thầy đồ đang ngồi viết tặng từng trang chữ thư pháp,...!Hết thảy mọi người đều hoà vào không khí đón Tết, cầu mong một năm mới đầy may mắn, thuận lợi.
Mộ Khuynh Tiên chỉ tay về phía đống dưa, Lý Thuần Quân liền thuận theo ý nàng tìm đến nơi đó.
Và ngay bên cạnh hắn, những người dân khác cũng đang do dự trong việc nên chọn chữ gì để đón Tết.
"Ngươi muốn chữ gì?" Lý Thuần Quân nhẹ giọng cười hỏi.
"Chữ gì cũng được" Mộ Khuynh Tiên ngắm nhìn đống dưa, bất giác đưa tay lên lau đi vết nước bọt bên khoé miệng.
Lý Thuần Quân: "..."
Hiểu rồi.
Ngươi đang nhắm đến phần ruột của quả dưa chứ gì?
"Lão bản, cho ta một cặp Phúc Lộc" Lý Thuần Quân nho nhã lên tiếng.
"Có ngay"
Tranh thủ lúc những khách nhân khác còn chưa kịp chọn ra chữ cái thích hợp cho mình, lão bản liền nhanh tay bắt lấy một cặp dưa, tận tay trao cho Lý Thuần Quân.
Dưa khắc chữ thường dùng để trưng bày, mà thường thì sẽ trưng bày theo cặp.
Do vậy, việc chọn một cặp chữ thích hợp để thờ phụng là một chuyện rất quan trọng, liên quan đến vận khí cả một năm nên người ta thường rất cẩn thận.
Mà Lý Thuần Quân thì không quá để ý đến chuyện này...!Vì đằng nào thì khi trở về chúng vẫn sẽ chui vào bụng Mộ Khuynh Tiên.
Sau khi thu xếp xong xuôi, lão bản liền bước ra khỏi quầy, chuẩn bị giao cặp dưa Phúc Lộc cho Lý Thuần Quân.
Đến tận lúc này, trung niên lão bản mới có thể nhìn thấy dung mạo khả ái của Mộ Khuynh Tiên một cách rõ ràng.
Như đã nhận ra vẻ khao khát trong đôi mắt của cô bé, trung niên nhân bật cười: "Tiểu huynh đệ, muội muội của ngươi thật đáng yêu đây, cho phép ta khuyến mãi thêm một quả nhé?"
Vị chủ quầy trạc tuổi trung niên này nói với giọng điệu rất đỗi từ ái, cũng rất thành thật biểu thị sự yêu thích của mình dành cho Mộ Khuynh Tiên.
Nói xong, hắn cho cả ba quả dưa vào trong một chiếc túi