"Được, ta sẽ giúp" Lý Thuần Quân nhàn nhã nói: "Nhưng giúp được hay không thì ta còn không biết đâu, bởi vì ta còn chưa được biết nam nhân kia đang bị thương nặng đến cỡ nào"
"Hôm sau ta liền đến dẫn ngươi đi" Nhân Hoàng cười nói.
Từ biểu lộ mà xem, Nhân Hoàng vẫn hoà ái dễ gần như trước.
Tuy nhiên, phía sau tấm da mặt đó, lão cáo già này đang toan tính điều gì thì Lý Thuần Quân thật không cách nào biết được.
Nhiều nhất, hắn chỉ có thể cố gắng đề phòng cho bản thân không sập hố.
"Vậy là mọi chuyện đã xong" Lý Thuần Quân đứng dậy, ôm quyền cáo biệt: "Ta còn có việc, xin phép về trước"
Xong việc thì phắn lẹ!
Ở chung với Nhân Hoàng...!Áp lực thật sự rất lớn, hắn không thụ nổi! Tuyệt đối không thụ nổi! Phải chuồn gấp!
Nhân Hoàng thấy hắn gấp gáp như vậy liền không khỏi lắc đầu cười, dẫu cho nội tâm của hắn vẫn còn đang rất phát mộng, không hiểu tại sao tên này vẫn nhất mực muốn tránh mặt mình.
Lắm kẻ trên thế giới này muốn liếm giày cho ta còn không được, ngươi cư nhiên lại chỉ muốn tránh mặt ta?
Chê phiền?
"Khuynh Tiên, về thôi" Lý Thuần Quân để lại một chút tiền rượu rồi chuồn mất dạng.
Mộ Khuynh Tiên: "..."
Nhân Hoàng: "..."
Lần đầu tiên Nhân Hoàng cảm nhận được cảm giác bị ai đó ghét bỏ nó khó chịu như thế nào.
...
...
Chạy được một quãng đường khá dài, Lý Thuần Quân rốt cục dừng lại, hơi thở có chút không đều nói khẽ: "Chạy xa như vậy chắc là được rồi"
"Người ta tính ra cũng là Nhân Hoàng, ngươi không nên thất lễ như vậy chứ?" Mộ Khuynh Tiên từ phía sau ưu nhã bước đến trước mặt hắn, trên dung nhan xinh đẹp lộ ra ý cười mỹ lệ.
"Bỏ đi, lễ nghĩa ngược lại khiến ta trông không khác gì một kẻ xu nịnh" Lý Thuần Quân khoát tay: "Huống hồ hắn ta là đang thị sát dân tình, vậy nên nhất định hắn ta sẽ không đi tính toán với một tiểu tu sĩ như ta, sẽ không mất mạng được"
Mộ Khuynh Tiên: "..."
"Còn nữa"
Lý Thuần Quân duỗi hai tay, dùng sức kéo da mặt Mộ Khuynh Tiên: "Ngươi ấy, rõ ràng đã biết đối phương đang đến mà còn muốn kéo ta ở lại, chê mạng ta đủ dài rồi hay sao? Muốn lật tràng lắm rồi chứ gì?"
"Tiếp xúc với Nhân Hoàng là cơ hội tốt để..."
"Im! Đâu phải ngươi không biết tính ta? Ngươi rõ ràng là đang cố ý làm khó ta!" Lý Thuần Quân lớn tiếng cắt ngang lời nói của Mộ Khuynh Tiên.
Mộ Khuynh Tiên giữ im lặng, tại vì nàng không có lập trường để cãi lại.
Đúng lúc này, một đôi cụ già đi ngang qua, mắt thấy Lý Thuần Quân đang véo má Mộ Khuynh Tiên liền không khỏi mỉm cười hiền từ, nhẹ nhàng cảm khái: "Tuổi trẻ bây giờ thật tốt nha...!Đến cả già này cũng phải no một bụng cẩu lương"
Lý Thuần Quân: "..."
Mộ Khuynh Tiên: "..."
"Chờ đã, hai cụ...!Có lẽ hai người đang có hiểu lầm gì đó..." Lý Thuần Quân vội vàng giải thích.
"Không sao đâu, ở đây vắng vẻ, các ngươi cứ tiếp tục hành sự" Đôi cụ già kia cười bát quái nói tiếp: "Đằng nào thì cũng là Tết, buông thả một chút thì có sao đâu?"
Lý Thuần Quân: "..."
Buông thả?
Hai chữ buông thả này có mấy lớp nghĩa?
Mộ Khuynh Tiên ngẩn ra, sắc mặt thoáng ửng hồng lên đôi chút nhưng cũng rất nhanh liền phai nhạt.
Tuy là nàng đã hiểu ý tốt của đôi cụ già, nhưng hiện tại, chuyện đó là không có khả năng xảy ra.
Tên ngốc này kiểu gì cũng sẽ từ chối.
Có lẽ...!Nàng nên bắt đầu lập kế hoạch công lược hắn đi.
"Về thôi" Mộ Khuynh Tiên nói khẽ.
Lý Thuần Quân nhíu mày, hắn nhạy cảm nghe ra một chút thất lạc trong giọng nói của nàng.
Suy tư một lúc, hắn mới tiếp tục mở miệng: "Pháo hoa giao thừa...!Chúng ta đã không kịp xem...!Vậy thì, đợi mùng ba rồi ta sẽ đưa ngươi đi xem đợt cuối"
Mộ Khuynh Tiên ngẩng đầu nhìn hắn, trong lòng ấm áp.
Nàng nhẹ gật đầu, nhỏ giọng nói: "Tạ ơn"
"Nhu thuận như vậy?" Lý Thuần Quân nội tâm có chút ngạc nhiên.
Đoạn, nàng duỗi tay tới nắm lấy tay Lý Thuần Quân, tấm khăn che mặt vướng víu được cởi xuống, lộ ra một trương dung mạo tuyệt mỹ đang mỉm cười: "Ta đói rồi, quay về ngươi phải nấu cho ta nha"
"Được thôi"
...
...
Về đến nhà, Lý Thuần Quân lập tức lao thẳng vào bếp, chuẩn bị một bữa ăn Tết thật thịnh soạn cho Mộ Khuynh Tiên.
Mộ Khuynh Tiên từ trong không gian trữ vật lấy ra tám vò tiên nhưỡng còn sót lại, khoé miệng nâng lên một nụ cười.
Hôm nay là Tết, nàng muốn mình buông thả, nàng muốn mình thật say, thật say, rồi gục xuống bên cạnh hắn, để mình có thể an tâm nghỉ ngơi một cách đúng nghĩa.
Bên cạnh hắn, nàng không có cảm giác an toàn giống như cặp nam nữ chính trong mấy bộ tiểu thuyết ngôn tình.
Thứ mà nàng thích ở hắn chính là sự ấm áp, dịu dàng và chân thành...!Còn về chuyện bảo vệ nàng thì...!Còn lâu hắn mới làm được.
Tuy là không thể khiến nàng cảm thấy an toàn, thế nhưng, khi ở bên cạnh hắn, nàng thật sự cảm thấy thư thả.
Kết quả là trong vô thức, nàng đã dần trở về với con người trước kia của mình, khi mà nàng còn chưa xuất sơn.
Từ trước đến nay, phàm là nam nhân cố ý đến tiếp cận nàng đều là do dung mạo lẫn tài hoa của nàng thu hút, khiến cho bọn hắn sinh ra ý nghĩ muốn chiếm đoạt nàng.
Tuy nhiên, Lý Thuần Quân thì lại không giống vậy.
Hắn không có nửa điểm hứng thú với dung mạo của nàng, cũng không có nửa điểm ham muốn với thân thể của nàng, lục căn thanh tịnh...!Đơn giản thật không khác gì một vị Phật sống.
Mặc dù có chút bực bội, nhưng đây chính là sự khác biệt của riêng hắn, một sự khác biệt đến mức khiến cả nàng cũng phải sinh ra ý nghĩ muốn chinh phục hắn.
Việc chuẩn bị rượu đã xong xuôi.
Trong lúc rỗi việc, nàng lấy ra chiếc tượng sứ Ngũ Sắc Tiên Lộc để lên bàn rồi thẩn thờ ngắm nhìn, cẩn thận hồi ức lại cảm giác rung động khi đó.
Rõ ràng, lúc đó nàng đã đem thứ này ném đi...!Ấy thế mà...!Hắn vẫn xem nó như trân bảo mà nhặt lại, cẩn thận lau sạch rồi thay nàng cất trữ.
Nếu chỉ nhìn bề ngoài thì hắn đúng thật là có chút lạnh lùng với nàng...!Nhưng mà, những hành động của hắn lại nói lên điều ngược lại.
Đó mới chính là cách mà hắn quan tâm đến nàng.
Rõ ràng, hắn đã luôn tìm cách tránh mặt nàng...!Thế mà hết lần này đến lần khác, bất kể là nàng có đưa ra yêu cầu gì, vòi vĩnh cái gì...!Hắn cũng đều chấp thuận cả...!Mặc cho điều đó có quá đáng hay không.
Nên nói tên này quá mức hiền lành hay là quá mức ngu ngốc đây?
Mộ Khuynh Tiên nghĩ tới đây liền thấp giọng cười khẽ.
Không lâu sau đó, Lý Thuần Quân đã bắt đầu đem thức ăn ra khỏi bếp, cẩn thận dọn lên trên bàn cho Mộ Khuynh Tiên: "Thức ăn tới rồi"
Mộ Khuynh Tiên cũng không khách sáo, hắn mang lên bao nhiêu thì nàng liền ăn hết bấy nhiêu, có đôi khi lại uống cạn một chén rượu, trên mặt lộ rõ vẻ hạnh phúc.
"Đừng uống nhiều, kẻo âm khí lại dâng trào thì phiền lắm" Lý Thuần Quân nhắc nhở.
"Không sao, uống nhiều một chút...!Tối nay ta với ngươi cùng song tu" Mộ Khuynh Tiên ra vẻ không quan tâm đáp lại.
"Hả?"
Lý Thuần Quân ngoái ngoái lỗ tai, tưởng mình nghe lầm.
"Ta nói, nếu mà ta lỡ uống nhiều rồi thì tối nay ta với ngươi liền cùng nhau song tu, miễn bàn luận!" Mộ Khuynh Tiên lại nói.
Lý Thuần Quân: "..."
Muốn đem ta cho lừa đá nữa ư?
Nằm mơ nhé!
"Song tu theo kiểu nào?" Lý Thuần Quân hỏi.
Mộ Khuynh Tiên liếc nhìn hắn một lúc, bỗng nhiên lộ ra mộ nụ cười tinh quái: "Ngươi nói xem?"
"Tốt thôi, vậy liền theo kiểu kia.
Ta không muốn xảy ra chuyện khó nói với ngươi, liền quyết định như vậy đi" Lý Thuần Quân vẫn rất sáng suốt hồi đáp.
Muốn xem ta xấu hổ như bao nam nhân khác ư?
Không có chuyện đó đâu!
Muốn xem sáo lộ ngôn tình ư? Xin lỗi, ở đây không có!
Mộ Khuynh Tiên biết mình không lừa được đối phương nên cũng không đôi co gì nhiều.
Nhưng mà, nhìn thấy dáng vẻ bình thản của Lý Thuần Quân khi nàng nhắc đến chuyện song tu, nàng vẫn cảm thấy có chút thất lạc.
Lựa vào đúng lúc mình đang rơi vào điểm mù của Lý Thuần Quân, Mộ Khuynh Tiên phồng má.
Hừ! Ngươi tưởng mọi chuyện sẽ đơn giản như vậy sao?
Lão nương sẽ không bao giờ làm chuyện hoà vốn!
Đến lúc này, Lý Thuần Quân vẫn không biết mình đang bị bà nương này âm thầm tính kế.
Hắn vẫn ăn mỹ thực, vẫn uống mỹ tửu, hưởng thụ đến quên cả trời đất, hơi đâu mà quản đến chuyện kia?
Vừa ăn uống, thi thoảng Mộ Khuynh Tiên lại ghé mắt nhìn về phía gian phòng mà Triệu Tử Long đang nghỉ ngơi.
Nàng nhận ra nguồn sức mạnh kia đang từ từ thức tỉnh, mặc dù tiến độ khá chậm, nhưng nó lại áp đảo hầu hết các loại lực lượng trên thế gian này.
"Không biết liệu ngươi có còn sợ ta nữa hay không?" Mộ Khuynh Tiên khẽ nhếch miệng, nhẹ nhàng dốc cạn một chén tiên nhưỡng.
Tửu lượng của nàng là cực giai.
Trong khi người bình thường chỉ cần một cái nhấp môi là đã mê mẩn, một ngụm thôi là đã say bét