Ngồi bên bàn đá, Mộ Khuynh Tiên vừa ăn uống vừa suy tư, đã rất lâu rồi không nói một lời nào, khiến cho Lý Thuần Quân cũng dần ý thức được có gì đó không đúng.
"Về chuyện đó..."
"Im miệng!"
Vừa mới mở miệng, Lý Thuần Quân liền bị quát đến im bặt, ngoan ngoãn ngồi ăn uống, không dám hé miệng lấy một câu.
Mộ Khuynh Tiên thầm thở dài.
Thật ra, không cần đến thập tam công công nhắc nhở, nàng vẫn biết rõ tên này luôn dùng loại tâm thái đó đi đối xử với nàng.
Nhưng mà...!Làm cách nào để có thể cải biến loại tâm thái kia thì...!Đến giờ nàng vẫn chưa rõ.
"Nay là mùng ba rồi..." Mộ Khuynh Tiên đột nhiên buông đũa, chống cằm ngẩng đầu nhìn trời, đôi mắt xinh đẹp ánh lên linh quang, chẳng biết là nàng đang suy nghĩ chuyện gì.
Ngôn Tình Hài
Dạo gần đây, nàng rất hay đâm ra như vậy.
Một năm này...!Đối với nàng mà nói là rất đặc biệt, đặc biệt hơn mọi năm trước đó rất rất nhiều.
Lý Thuần Quân nhìn nàng, trầm mặc một hồi lâu rồi mở lời: "Năm sau ta vẫn có thể dẫn ngươi đi chơi"
Mộ Khuynh Tiên: "Ừm"
"Chỉ như vậy?" Lý Thuần Quân có chút ngoài ý muốn với thái độ này của Mộ Khuynh Tiên.
"Còn nữa, không được uống rượu" Lý Thuần Quân nói tiếp: "Ta cảm giác mỗi lần ngươi say đều không có chuyện gì tốt, tốt nhất là đừng nên uống, hoặc chí ít là đừng uống đến say"
"Ừm"
Lý Thuần Quân: "..."
Nàng suy nghĩ nhập tâm đến mức chỉ còn lại bản năng đang đáp lại hắn sao?
Vậy thì hắn liền không hỏi nữa.
Ăn uống xong xuôi, Lý Thuần Quân dọn bàn, còn Mộ Khuynh Tiên thì vẫn ở đó ngẩn người nhìn trời cao, thật lâu không nói lời nào.
Thấy vậy, chính hắn cũng có chút tò mò rốt cục là nàng đang nghĩ gì mà lại tập trung đến vậy.
"Chẳng lẽ là chuyện nhà?" Lý Thuần Quân bất giác nổi lên một ý nghĩ, sau đó khẽ gật đầu: "Hẳn là vậy đi"
Thiên phú của nàng rất không tưởng, vậy nên gia thế của nàng chắc chắn cũng không phải hạng tầm thường.
Vấn đề là nàng lưu lạc đến tận bây giờ vẫn không ai đến đón, và nàng cũng không chia sẻ bất kì điều gì với hắn...!Có lẽ, là do chuyện kia đang rất rối rắm đi.
Tuy Lý Thuần Quân có ý muốn giúp nàng nhưng hắn lại có cảm giác đó không phải là chuyện mà hắn có thể can dự vào, thế là hắn liền nhanh chóng dập tắt suy nghĩ ấy đi.
Có tâm nhưng không có tầm, hắn cũng đành chịu.
"Thuần Quân, ngươi có ý nghĩ muốn phi thăng khỏi thế giới này hay không?" Mộ Khuynh Tiên đột nhiên lên tiếng hỏi như vậy.
Lý Thuần Quân cũng không bất ngờ, chỉ thành thật trả lời: "Không muốn"
Trước đó không lâu, hệ thống đã nói sau khi hoàn thành sứ mệnh, Thiên Đạo sẽ hiệp trợ cho hắn trở thành Tiên Đế, từ đó thoát ly khỏi thế giới này...!Nhưng mà, câu trả lời của hắn vẫn trước sau như một.
"Vì sao?"
"Vì ta có cảm giác chuyện đó sẽ rất phiền, không muốn làm"
Mộ Khuynh Tiên: "..."
Lý do này thật tùy tiện đi.
Rất nhiều người đang khao khát sức mạnh tối cao còn không làm được, thế mà tên này lại sợ phiền, không muốn làm.
"Đầu óc tên này đúng là không theo thói thường" Mộ Khuynh Tiên có chút dở khóc dở cười.
Nhưng mà, nàng sẽ không nói với hắn...!Một khi hắn đã hoàn thành thứ trách nhiệm kia, chuyện hắn muốn ở lại thế giới này một cách an bình là gần như là không thể.
"Đi thôi" Mộ Khuynh Tiên đứng dậy vỗ vỗ lên y phục, mái tóc đen dài khẽ nâng lên, ngọc thủ với tới cầm lấy tay hắn: "Hôm nay là ngày cuối, ngươi phải chiều ta thêm nữa, hiểu chưa?"
Lý Thuần Quân: "..."
"Ngươi không thể biến thành trạng thái la lỵ sao? Tiểu Khuynh Tiên sẽ giúp ta tự nhiên hơn một chút..."
"Không muốn!" Mộ Khuynh Tiên dứt khoát từ chối.
Không rõ vì sao nàng đột nhiên lại trở nên quyết liệt như vậy, tuy nhiên, Lý Thuần Quân cũng không đòi hỏi gì nhiều ở nàng, chỉ cần nàng vui là được, luôn là vậy.
"Còn nữa, đừng tùy tiện nắm tay ta, nam nữ..." Lý Thuần Quân nói được nửa đoạn thì buộc phải dừng lại.
Bởi vì, ngay khi hắn vừa mới phun ra câu nói ấy, Mộ Khuynh Tiên đã đột nhiên xoay đầu lại, ánh mắt lạnh như băng kèm theo một nụ cười cũng không kém phần giá rét: "Ta muốn nắm đấy, ngươi thích ý kiến không?"
Lý Thuần Quân toát mồ hôi lạnh, dùng sức lắc đầu: "Không có, ngươi cứ thoải mái đi, tiểu tổ tông của ta"
"Ngươi nói cái gì?"
Cảm nhận được hai tay của mình đang bị đối phương nắm chặt đến ra tiếng rắc rắc, Lý Thuần Quân vội vàng sửa chữa lại câu từ: "Ý ta là...!Nữ thần của ta!"
"Tốt"
Lý Thuần Quân nhẹ nhõm lau đi mồ hôi lạnh trên trán, lòng thầm kêu khổ một hồi.
Cô nàng này thật là nhiều mặt.
Khi thì là la lỵ khả ái đơn thuần, khi thì là thục nữ thanh nhã đoan trang, khi thì là một ngự tỷ hung dữ xấu tính...!Thật chẳng biết đâu mà lần.
Nhưng...!Có một điều mà hắn biết là khi nàng đang trong trạng thái ngự tỷ, tốt nhất là hắn nên im mồm, cái gì cũng không cần nói, chỉ cần nhu thuận làm theo là được.
Bằng không, nắm đấm của nàng sẽ tác động vật lí vào ảnh đại diện của hắn.
Ra đến cửa viện, một bóng người đột nhiên xuất hiện đứng chặn đường hai người.
Dường như người đó đã chờ đợi ở đây rất lâu, vậy nên khi thấy Lý Thuần Quân cùng Mộ Khuynh Tiên đi ra liền không nhịn được lộ vẻ mừng rỡ.
"Ngươi là ai?"
"Thứ lỗi cho tại hạ đường đột" Nam tử kia nho nhã ôm quyền: "Ta là người được Nhân Hoàng bệ hạ sai đến gặp ngươi, Lý đạo hữu"
"Là vì chuyện của Hoa Bất Ngữ đúng không?"
"Đúng vậy"
Lý Thuần Quân cau mày lại: "Có cần thiết phải gấp gáp như vậy không?"
"Bệ hạ không nói rõ.
Hắn chỉ nói là mau mau dẫn ngươi đi trị liệu cho phu quân của Nữ Võ Thần, còn ngoài chuyện đó ra thì bệ hạ không còn căn dặn gì khác" Nam tử kia nói.
Lý Thuần Quân trầm mặc.
Hắn không hiểu dụng ý của Nhân Hoàng đằng sau chuyện này...!Chẳng lẽ là do tình thế đang rất cấp bách?
Nếu đúng là vậy thì nguy rồi.
"Mau dẫn đường đi" Lý Thuần Quân nói thật nhanh.
Mộ Khuynh Tiên cũng không ích kỷ bắt Lý Thuần Quân phải đi theo mình.
Nàng biết rõ chuyện này rất quan trọng với hắn nên nàng mới không nói gì, chỉ lẳng lặng đi theo quan sát.
Có chút thất lạc, khó chịu...!Nhưng nàng vẫn nhịn được.
...
...
Nương theo sự chỉ dẫn của nam tử áo trắng, đến khoảng gần trưa, nhóm của Lý Thuần Quân đã có thể đến tận nơi mà Võ Thần Hoa Bất Ngữ đang ở.
Nhóm người đứng trước cửa ra vào