Không gian huyễn cảnh sụp đổ, ý thức Lý Thuần Quân cũng theo đó trở về cơ thể.
Hắn thử đứng dậy hoạt động gân cốt một chút, rất nhanh liền phát hiện ra các khớp xương không cứng như hắn đã tưởng tượng.
Xem ra huyễn cảnh cũng tiêu tốn không bao nhiêu thời gian của hắn.
"Thật muốn xem thử nàng đã mở ra thuộc tính gì...!Nhưng như vậy thì thất lễ quá, vẫn là thôi đi" Lý Thuần Quân vươn vai, co duỗi các khối cơ một chút rồi hít sâu một hơi: "Ta cũng nên nói rõ với Mộ Khuynh Tiên một vài chuyện"
Mở cửa phòng, hắn liền tìm đến chỗ thạch bàn ngồi uống trà.
Không lâu sau đó, như đã cảm nhận được sự hiện diện của hắn, Mộ Khuynh Tiên liền từ trong phòng mình đi ra, sắc mặt như thường, không biểu lộ quá nhiều cảm xúc trên mặt.
"Triệu Tử Long tỉnh chưa?" Lý Thuần Quân hỏi.
Mộ Khuynh Tiên lắc đầu.
"Vậy thì về sau ta liền giao hắn cho ngươi" Lý Thuần Quân nói: "Ngươi mạnh hơn ta, cũng thích hợp làm sư phụ hắn hơn ta"
"Không có hứng" Mộ Khuynh Tiên lại lắc đầu.
Lý Thuần Quân trầm mặc.
Theo suy đoán của hắn, có ba giả thiết hợp lí giải thích cho thân thế của Mộ Khuynh Tiên.
Một, nàng là do ai đó chuyển thế, và kí ức cũng đang từ từ khôi phục.
Hai, nàng là cường giả ẩn thế, tiến nhập hồng trần nhằm củng cố đạo tâm, cũng như tại trong hồng trần kiếm tìm những cơ hội mới.
Ba, nàng trước kia hẳn là người của một thế lực lớn nào đó, và hiện tại đã lạc xuống nơi này.
Là cố ý hay vô tình thì vẫn còn chưa biết.
Từ những giả thiết đó, Lý Thuần Quân có thể dễ dàng đoán ra Tiểu Khuynh Tiên trước kia chẳng qua chỉ là lớp vỏ bọc của nàng mà thôi.
Còn về nguyên nhân khiến nàng tiếp cận hắn thì...!Đến giờ hắn cũng còn chưa rõ.
Và cũng chính bởi vì thân thế bất thường, tu vi vượt trội, nàng xác thực thích hợp để chỉ dạy Triệu Tử Long hơn hắn, nhưng hắn thật không hiểu tại sao nàng lại không chịu làm.
"Đùa thôi, ta có thể giúp ngươi" Mộ Khuynh Tiên bỗng nhiên che miệng cười: "Ta biết ngươi chuẩn bị đi làm chuyện cần làm, không có thời gian nhàn nhã với ta nữa, và ta cũng không còn bao nhiêu cơ hội để trả ơn ngươi...!Thế nên, ta muốn giúp ngươi, không ít thì nhiều"
"Dạy tên đó đối với ta không khó, nhưng dạng người này...!Thay vì để hắn tập trung khổ luyện mỗi ngày thì chúng ta vẫn nên nuôi thả hắn thì hơn" Mộ Khuynh Tiên nói tiếp.
Lý Thuần Quân: "..."
Bảo sao nàng chấp nhận ngon ơ như vậy.
Nuôi thả cùng không đồng ý thì khác nhau chỗ nào?
"Và trọng điểm là..." Mộ Khuynh Tiên ưu nhã chống cằm, khoé miệng nâng lên một tiếu dung đầy ẩn ý: "Thuần Quân, ngươi còn nhớ mới hôm trước ngươi đã nói với ta cái gì không? Ngươi định bù đắp cho ta thế nào đây?"
Miệng thì nói vậy, thế nhưng trong lòng nàng lại có cảm giác dường như hắn đang không nợ nàng cái gì....!Có lẽ, nàng chỉ đơn thuần muốn được hắn cưng chiều mà thôi.
"Để ta suy nghĩ"
"Không cần, ta đã sớm nghĩ xong" Mộ Khuynh Tiên nói: "Tối nay, ta muốn ngủ chung với ngươi"
"Ta từ chối"
"Từ chối vô hiệu"
Lý Thuần Quân: "..."
"Ngươi lại có ý đồ gì với ta?"
Mộ Khuynh Tiên lắc đầu, một bộ người vật vô hại: "Không có"
"..."
Lý Thuần Quân lần này triệt để á khẩu, không biết phải nói như thế nào cho đúng nữa...!Và cũng đúng vào lúc này, cứu tinh đã xuất hiện.
Từ ngoài cửa viện, Hoa Bất Ngữ cùng Vọng Thiên Thành lên tiếng chào hỏi: "Lý thần y, ngươi có ở đây không?"
"Ở đây, tùy ý vào đi"
Nghe thấy Lý Thuần Quân hồi âm, hai người kia cũng không khách khí tiến vào trong.
Lý Thuần Quân khẽ nhấp một ngụm trà rồi lên tiếng: "Mời ngồi"
Hoa Bất Ngữ ngồi vào bàn, vị trí nằm ngay bên cạnh Mộ Khuynh Tiên.
Nàng ngoắc Mộ Khuynh Tiên, rồi lại khe khẽ thì thầm vào tai đối phương chuyện gì đó rất thần bí, khiến Lý Thuần Quân xa xa cảm thấy có chút bất an.
Quả nhiên, ngay sau khi nghe xong, Mộ Khuynh Tiên liền liếc hắn với ánh mắt tựa như dao nhọn.
"Chuyện gì?" Lý Thuần Quân tâm thần không yên hỏi.
Nàng không trả lời, chỉ đáp lại hắn bằng một tiếng hừ lạnh quen thuộc.
Thấy vậy, Lý Thuần Quân liền vô thức nhìn về phía Hoa Bất Ngữ.
Võ Thần đây là cố tình bôi đen hắn sao?
Ha ha ha.
Đừng tưởng chỉ có các ngươi mới có khả năng bôi đen.
"Vọng Tướng Quân lớn thật nhanh nha" Lý Thuần Quân lại nhấp môi, khoé miệng nhếch lên một đường cong quái dị: "Xem ra sữa của tiên nhân có tác dụng thúc đẩy sinh trưởng rất mạnh, chuyện này phải ghi lại mới được"
Vọng Thiên Thành nghe vậy, suýt chút nữa đã sặc chết.
Còn Hoa Bất Ngữ thì biến sắc, mặt mũi đỏ ửng như gấc chín, thậm chí còn lan nhanh đến tận mang tai.
Mắt thấy cảnh tượng này, Lý Thuần Quân liền vừa lòng thoả ý.
Mí mắt Mộ Khuynh Tiên nhảy một cái, trong lòng thầm than: "Ác ma"
"Khụ, nói chính sự đi" Vọng Thiên Thành ho khan một tiếng.
Từ hôm đó về sau, chuyện này liền trở thành hắc lịch sử kinh khủng nhất của hắn, và hắn tuyệt đối sẽ không tiếp tục nói chuyện về chủ đề đáng xấu hổ này.
Hoa Bất Ngữ gật đầu.
Nàng đem một chiếc hộp đỏ để ra trước mặt Lý Thuần Quân rồi nhẹ nhàng giải thích: "Bên trong là một viên Thần Đan cải tử hoàn sinh".
truyện xuyên nhanh
"Ta nghe nói ngươi sắp sửa ra đi vân du tứ hải, vậy nên thứ này sẽ giúp ngươi tăng thêm một tầng bảo hộ tính mạng...!Và đây cũng chính là tiền thuốc của chúng ta"
Lý Thuần Quân nhận lấy, ánh mắt thoáng lộ ra dị sắc.
Thú thật, thay vì thần đan, hắn càng muốn thần binh lợi khí hơn.
Chủ yếu là vì thần binh lợi khí có thể dùng bất cứ lúc nào tùy ý, còn thần đan thì phải đợi đến khi hắn sắp cúp mới dùng được...
Nghĩ đi nghĩ lại, vế hai rõ ràng thua thiệt lớn.
Nhưng thôi, nếu đã là tấm lòng thì hắn sẽ không từ chối: "Tạ ơn"
"Chính chúng ta mới là người phải cảm ơn" Hoa Bất Ngữ cười nói.
Rất rõ ràng, mục đích chân chính trong chuyến ghé thăm lần này của hai người là để báo ơn cho Lý Thuần Quân.
"Mặt khác, tuy là có chút thất lễ nhưng ta vẫn còn một chuyện muốn nhờ ân công" Vọng Thiên Thành đột nhiên mở miệng: "Ta muốn ân công giúp ta tìm một người"
"Ai?"
"Tỷ tỷ của ta, Vọng Nguyệt..." Vọng Thiên Thành nói đến đây liền lắc đầu, tự giễu cười một tiếng rồi sửa chữa lại: "Không, phải gọi nàng là Vọng Bất Đoạn mới đúng"
"Không ngừng ngóng trông?" Lý Thuần Quân ngẩn ra, trong đầu vô thức vang lên tiếng ca ảm đạm của nữ tử tuyệt đại kia.
Thì ra là nàng.
"Không sai...!Ý nghĩa nằm sau cái tên của nàng đại khái chính là như vậy" Vọng Thiên Thành cười khổ nói tiếp: "Nếu ân công có may mắn gặp được nàng, xin nhờ ân công hãy giúp ta chuyển lời, ta vẫn rất mong mong nàng trở về"
"Được, ta sẽ ghi nhớ" Lý Thuần Quân khẽ gật đầu đồng ý, nhưng lại có chút bát quái hỏi tiếp: "Bất quá, ngươi có thể kể về nàng một chút được không?"
Hoa Bất Ngữ cũng nhìn về phía phu quân mình, ánh mắt hiện lên vẻ mong đợi.
Dĩ nhiên, chính nàng cũng đang rất tò mò.
Vọng Thiên Thành sa vào trầm tư, hắn phải ngẫm nghĩ mất một lúc lâu rồi mới chịu mở miệng: "Tỷ tỷ...!Là một người rất tài giỏi, cũng rất thần bí"
"Nàng vừa mới sinh ra đã biết nói, hai tuổi đã tinh thông cầm kỳ thi hoạ, ba tuổi đã bắt đầu thu thập linh khí, thậm chí đến năm mười tuổi thì nàng liền đã trở thành cường giả đứng đầu trong tộc" Vọng Thiên Thành hai mắt mê ly, như lâm vào hồi ức nói tiếp: "Nhiều người trong tộc đã ngầm xác định rằng nàng nhất định là cường giả cổ đại chuyển thế, chứ thiên tài bình thường thì không thể đáng sợ như vậy được"
"Đúng là hoàn toàn không nói lí lẽ" Hoa Bất Ngữ gật đầu.
Nàng có thể là người mạnh nhất trong Nhân Tộc, nhưng dù vậy, năm xưa nàng cũng không có thiên tư kinh thiên động địa đến như vậy.
"Tỷ ấy tự biết mình rất khác thường nên nàng sống rất ẩn dật.
Và những người trong tộc cũng vì sợ gây tai hoạ nên không ai dám truyền ra ngoài"
"Trong ký ức của ta, tỷ ấy là một người chị cả rất ôn nhu, thành thục cùng trang nhã...!Và một phần lớn nguyên nhân giúp ta có thể chinh phục được phu nhân đều là do có nàng đứng sau chỉ dạy..." Vọng Thiên Thành có chút xấu hổ nói.
Nhưng ngay khi nói xong, sắc mặt của hắn liền biến trầm xuống: "Nhưng bẵng đến một ngày...!Tỷ ấy biến mất"
"Nàng biến mất rất triệt để, gần như không còn gì sót lại.
Kể cả vật dụng hàng ngày lẫn gian phòng mà nàng từng ở đều hoàn toàn trống không, phảng phất như nàng chưa từng tồn tại vậy"
"Bất kể là gia tộc có cố gắng đến thế nào, họ vẫn không lần ra nửa điểm tin tức về nàng.
Từ đó về sau, nàng liền triệt để tuyệt tăm tuyệt tích" Vọng Thiên Thành đắng chát nói: "Đã qua nhiều năm như vậy rồi...!Kỳ thật, chính ta cũng bắt đầu hoài nghi là nàng có còn tồn tại hay không"
"Có tồn tại" Lý Thuần Quân khẳng định.
Chính hắn cũng đã tận mắt nhìn thấy nàng trong huyễn cảnh rồi.
Chỉ là đến cả hệ thống cũng không dựng lên cho nàng được một diện mục rõ ràng...!
Điều này nói rõ, nàng là một tồn tại siêu nhiên, có thể chặt đứt nhân quả quanh thân mình, từ đó ngăn chặn mọi loại thôi diễn bói toán.
"Chỉ mong là vậy" Vọng Thiên Thành thở dài.
Lý Thuần Quân ngẫm nghĩ một chút rồi hỏi tiếp: "Diện mạo nàng trông như thế nào?"
"Nàng sở hữu một mái tóc màu trắng lục dài đến chân, đôi mắt to màu lục bảo thanh tịnh không linh, dung mạo tuyệt thế, đẹp đến để người ta cảm thấy không chân thực"
Còn về trang phục, nàng thường mặc một bộ váy lụa màu trắng viền đỏ vô cùng kín đáo, rất ít khi để lộ da thịt ra ngoài.
Dù vậy, sức hút đến từ