Sau tận mấy ngày giày vò, Mộ Khuynh Tiên mới chịu thoả mãn thả Ác Chi Hồn đi.
Sau đó, nàng liền tự tay luyện chế thêm một mặt dây chuyền hình hắc sắc hoả diệm đeo lên cổ, rồi lại cho Ác Chi Hồn nhập vào đấy, cùng nàng sinh hoạt.
Tính đến hiện tại, sợi dây chuyền trên cổ nàng đang được đính đến hai mặt: Một mặt là một cây rìu nhỏ, một mặt khác là hoả diệm hắc sắc, cũng là ngôi nhà tạm thời của Ác Chi Hồn.
Cũng không lâu sau đó, thập tam công công đã trở về, trên mặt mang theo một chút hưng phấn lên tiếng báo cáo: "Chủ thượng, ta nghĩ mình đã tìm ra cách chữa trị cho người rồi!"
"Vậy sao?" Mộ Khuynh Tiên ngữ khí có phần tùy ý đáp lại.
Cảm thấy chủ thượng nhà mình đang có gì đó là lạ, bao nhiêu hứng khởi trong lòng thập tam công công phút chốc biết mất, thay vào đó là một nỗi lo...!Không, nói đúng hơn là nỗi sợ hãi.
"Chủ thượng, ta thật hi vọng người sẽ trả lời thật với ta" Thập tam công công hít sâu một hơi, như thể dùng hết dũng khí để hỏi: "Chủ thượng, người với hắn...!Đã đi đến đâu rồi?"
Mộ Khuynh Tiên nghe hỏi vậy, sắc mặt lập tức trở nên cực kì mất tự nhiên, thậm chí là chột dạ, da mặt phút chốc đỏ bừng một mảnh.
Thập tam công công sở hữu EQ cực cao, dường như hắn đã đoán ra được chuyện gì, ánh mắt dần dần hiện lên sự sụp đổ: "Lẽ nào...! Lẽ nào...!Các ngươi...!Vượt rào rồi?"
"Không hẳn! Không phải vậy! Chỉ là thần hồn song tu mà thôi!" Mộ Khuynh Tiên có chút hoảng loạn đáp trả, hoàn toàn quên mất là mình phải giữ bí mật.
"Thần hồn song tu còn nghiêm trọng hơn so với việc song tu bằng cơ thể thật nhiều lắm đấy...!Chủ thượng bệ hạ" Thập tam công công thật sự bị hù đến suýt chút hồn phi phách tán.
Mộ Khuynh Tiên im lặng.
Xác thực, mặc dù cơ thể thật của nàng vẫn còn nguyên âm, và lớp phòng hộ kia cũng vẫn còn ở đó...!Nhưng theo góc độ nào đó mà nói thì nàng đã sớm không còn trong sạch nữa.
"Kể lại cho nô tài nghe qua một chút đi" Thập tam công công thở dài: "Cũng đều do nô tài thất sách...!Nô tài không mường tượng ra được thuộc tính kia sẽ nguy hiểm đến mức này"
Mộ Khuynh Tiên do dự một chút rồi cũng mở miệng kể lại lần lượt các sự kiện.
Từ ngay lúc công công rời đi vào khoảng tuần trước cho đến tận thời điểm hiện tại, không sót một thứ gì ngoại trừ cảnh nóng.
"Ha..." Thập tam công công khổ sở thở dài: "Quả nhiên là do cái thuộc tính phiền nhiễu kia...!Một phần khác cũng là vì người nữa, chủ thượng"
Mộ Khuynh Tiên hai tay che mặt, xấu hổ đến muốn tìm cái lỗ chui vào, bởi vì...!Những gì nàng vừa kể chính là hắc lịch sử của nàng.
"Thôi, chuyện đã lỡ rồi...!Mặc dù đây là chuyện sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra" Thập tam công công nói: "Bản thể của hắn vẫn không hay biết gì thì tốt rồi.
Cách chủ thượng xử trí vẫn anh minh như ngày nào"
Vừa nói, hắn vừa nhìn về phía đốm hắc hoả: "Tiểu tử, ngươi cũng đừng tiếp tục giả ngây nữa..."
Ác Chi Hồn thở dài, thanh âm ngập tràn ác tính vọng ra: "Ta phải nói gì?"
Có thể nghe ra Ác Chi Hồn đang cực kì ấm ức.
Tự nhiên bị một đại mỹ nữ lôi ra dập mấy ngày, dập tới tấp, dập dài dài...!Hắn há có thể không ấm ức?
Thập tam công công: "..."
Đang lúc thập tam công công định nói gì đó thì gian phòng mà Triệu Tử Long đang nghỉ ngơi bỗng nhưng phát sinh tiếng động, thậm chí còn có cả thần uy mờ nhạt truyền ra khiến cây cỏ đổ rạp, vạn vật kính sợ.
"Tỉnh rồi sao?"
Đến tận lúc này, tâm tình của Mộ Khuynh Tiên mới hoàn toàn bình tĩnh lại, thậm chí còn có vẻ sắc lạnh hơn ngày thường, triệt để quay về với con người trước kia.
"Ta cũng muốn xem thử thuế biến của hắn" Ác Chi Hồn nói.
Thập tam công công tựa hồ đang suy nghĩ chuyện gì đó, chỉ im lặng mà không nói.
Triệu Tử Long đứng dậy khỏi giường, mờ mịt bước ra cửa phòng.
Nhưng ngay khi nhìn thấy Mộ Khuynh Tiên đang ngồi ở gần đó, hai mắt hắn lập tức trừng lớn, không tự chủ lùi về sau mấy bước.
"Ây da, coi bộ hắn đã bị ngươi hù cho không nhẹ...!Đến mức tâm lí sinh ra bóng tối luôn rồi kìa" Ác Chi Hồn cười ha ha đầy quỷ dị.
Mộ Khuynh Tiên lắc đầu cười...!Nhưng là cười lạnh: "Ta đã rất nương tay"
Bắt gặp vẻ lãnh tiếu của Mộ Khuynh Tiên, Triệu Tử Long sợ đến mức chỉ muốn chạy xa nghìn dặm, cả đời cũng không muốn gặp lại nữ nhân này, một lòng tránh nàng như tránh tà.
Nàng quá đẹp, nhưng lại quá hung bạo, quá đáng sợ! Kí ức hôm đó cho đến nay vẫn còn in sâu trong đầu hắn, không cách nào quên đi được!
Dù sao thì hắn cũng đã bị nàng đánh suýt chết!
Và một kích bộc phát toàn lực của hắn...!Nàng cũng bắt gọn hơ, không chút phí sức!
"Chạy không được đâu" Mộ Khuynh Tiên hờ hững nói: "Xung quanh đây đã được ta bày trí kết giới, ngươi chạy không thoát"
Nghe xong, Triệu Tử Long quỳ, một mặt tuyệt vọng.
"Tuyệt vọng cái gì? Ta có giết ngươi đâu?" Mộ Khuynh Tiên nhíu mày, tỏ vẻ ngờ vực.
"Vậy ngươi bắt ta về đây làm gì?"
"Làm đồ, nguyện ý không? Ta đã có sẵn hai lựa chọn cho ngươi" Mộ Khuynh Tiên ngáp một cái, vô cùng thờ ơ nói ra: "Một, lập tức đồng ý.
Hai, để ta đánh ngươi một trận, đến khi ngươi đồng ý thì thôi"
Ác Chi Hồn: "..."
Triệu Tử Long: "..."
Hai lựa chọn này thì khác quái gì nhau?
Không hổ là Mộ Khuynh Tiên, ngang tàn trước sau như một.
"Ngươi đang tu vi gì? Nếu như không đủ để thuyết phục được ta, mặc kệ ngươi có đánh chết ta, ta vẫn sẽ không nhận ngươi làm sư" Triệu Tử Long quật cường nói.
Ác Chi Hồn: "..."
Hảo tiểu tử, đến mạng cũng không cần.
Hắn cảm thấy mình thật lãng phí viên Niết Bàn Đan hôm đó.
Như đã nhớ ra chuyện gì đó, hắn vội vàng lên tiếng trấn an nữ nhân điên bên cạnh mình: "Vuốt giận, hắn xác thực có tư cách để kiêu ngạo!"
"Không sao, ta không dễ bị chọc giận như vậy" Mộ Khuynh Tiên vẫn nhàm chán ngáp một cái, tùy tiện ném một quyển sách đến chỗ Triệu Tử Long: "Tiên phẩm kê bàn chân kinh, cầm lấy xài bừa đi...!Dù sao thì ngươi cũng không coi ta là sư, ta chả việc gì phải coi trọng ngươi cả"
"Kê bàn chân kinh...!Tiên phẩm" Triệu Tử Long nhận lấy quyển sách rách, mí mắt cuồng loạn nhảy động.
Tiên kinh mà đem đi kê chân bàn...
Trời ạ, rốt cục nữ nhân này phải có bao nhiêu ngạo khí mới dám làm vậy?
Cả tộc Thường Sơn cũng chỉ có độc một bộ Tiên Kinh mà thôi! Thế mà nữ nhân này lại ném cho hắn hệt như ném rác!
Đọc qua Tiên Kinh một lần, mọi nghi ngờ của hắn trước đó đều được hoá giải, bởi vì đây là Tiên Kinh hàng thật!
Chỉ là...!Giá của nó lại không thật cho lắm.
Nói sao nhỉ...!Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt! Triệu Tử Long minh bạch rất rõ điểm này, thế là hắn lập tức phi thẳng tới cúi lạy Mộ Khuynh Tiên ba lạy: "Đệ tử bái kiến sư phụ"
Hắn nên làm việc này thật nhanh, trước khi bị nàng đánh cho nằm liệt giường thêm một lần nữa.
"Ừm, mau lui đi, hôm nay ta lười dạy" Mộ Khuynh Tiên ra vẻ không quan tâm xua đuổi Triệu Tử Long, hệt như đang lùa gà.
Triệu Tử Long một mặt biệt khuất, u oán đứng dậy lui về phòng.
Hắn vẫn luôn xem mình rất ưu tú, người trên vạn người...!Thế nhưng, vị sư phụ này lại chỉ nhìn hắn bằng nửa con mắt, dáng vẻ hoàn toàn không chút nào xem trọng...
Kết quả là, bao nhiêu kiêu ngạo của hắn đều đã bị đá đổ chỉ trong tích tắc.
"Đường đường là Thần chuyển thế..." Ác Chi Hồn thật không biết mình nên nói gì nữa.
"Mệt, nghỉ" Mộ Khuynh Tiên lập tức về phòng chốt cửa.
Không có Lý Thuần Quân dẫn đi chơi, Mộ Khuynh Tiên liền đâm ra lười biếng, chỉ muốn ăn rồi đi ngủ.
Còn về chuyện thân mật với Ác Chi Hồn thì...!Mặc dù nàng rất muốn, nhưng vẫn nên định kì đi làm, không nên vội vàng, kẻo lại hù đến hắn.
Thập tam công công thì vẫn trầm tư, thì thào tự nói, trên mặt hiện rõ vẻ bất an: "Thần không thể tự nhiên mà chết được, xem ra sắp tới sẽ có đại loạn rồi đi..."
...
...
Trở lại với Lý Thuần Quân.
Ngay sau khi rời khỏi chốn cung cấm xa hoa, hắn lại đơn độc tìm về phần hồng trần bình phàm nhất đối với hắn.
Hắn muốn an tĩnh tu luyện, trong suốt nhất có thể, để mình không phải vướng vào chuyện thị phi.
Du hành đến một thành trấn nhỏ, Lý Thuần Quân hạ xuống, lẩm bẩm nói khẽ: "Hệ thống, địa mạch nằm ở gần đây đúng không?"
[Ở rất gần]
"Vậy thì vào thành thôi"
Hiện tại, Lý Thuần Quân đang rất khao khát được tấn cấp...!Nhưng mà, cái bông sen béo kia thì lại như động không đáy vậy.
Bất kể là Lý Thuần Quân có cho vào bao nhiêu linh khí thì nó liền sẽ nuốt hết bấy nhiêu, kích thước cũng theo đó càng lúc càng phình lớn, béo không tả nổi.
Béo để mức để Lý Thuần Quân cảm thấy rất chướng mắt, chán ghét cực kì, muốn vác đao chém đi cho rảnh nợ.
Cho nên nha...!Bị sen béo giày vò lâu đến như vậy, thử hỏi lúc hệ thống thông báo gần đây có địa mạch hở thì hắn đã vui mừng đến cỡ nào?
"Ta không tin ngươi nuốt sạch được cả một địa mạch!"
Nghĩ vậy, Lý Thuần Quân liền mặc lên một bộ thanh sam, đầu đội đạo quan chỉnh chỉnh tề tề rồi lặng lẽ tiến vào thành trấn, trong suốt không khác gì một phàm nhân.
Mặt khác, vì toà thành trấn này đang nằm ở một khu vực tương đối hẻo lánh nên đại bộ phận cư dân ở đây cũng đều là phàm nhân.
Tu sĩ rất ít khi xuất hiện, mà cho dù có thì tu vi cũng không cao.
[Còn cách địa mạch ba trăm trượng]
Dòng thông báo của hệ thống hiện lên nhắc nhở, Lý Thuần Quân liền phấn khởi mừng thầm.
Có thể tìm ra một địa mạch ở một nơi vắng vẻ như vậy, quả thật không khác gì nhặt được chí bảo trong thâm cốc.
Vớ bở!
Rảo bước đi trên phố, Lý Thuần Quân nhận ra nơi đây cũng khá nhộn nhịp, trẻ con rất đông, nhân khí cũng rất thịnh, xem ra cũng không đến nỗi u buồn vắng vẻ như hắn đã nghĩ.
Chợt, hắn nhìn thấy phía trước có một đám người cao lớn đang vây lại đánh đập một con chó trắng.
Thấy kì lạ, hắn liền gia tốc chạy tới, nhẹ nhàng lên tiếng hỏi một vị nông phu đứng ở gần đó: "Đại thúc, đây là chuyện gì vậy?"
Nông phu kia nhìn Lý Thuần Quân một chút rồi nhẹ giọng đáp: "À, bọn hắn chỉ đang trừng trị một con chó hoang phá phách mà thôi"
"Chó hoang?"
[Phát hiện nhân vật mang tiềm năng Truyền Thuyết]
Lý Thuần Quân: "..."
Này này, không phải chứ?
À khoan đã, đây chỉ là tiềm năng mà thôi, mở được hay không thì chưa biết.
Luồn lách chen qua đám đại hán, Lý Thuần Quân lập tức nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của con chó kia: Nó nằm thoi thóp giữa đường phố, máu chảy đỏ cả mặt đất, xương cốt đứt gãy đủ chỗ, hô hấp yếu ớt, cứ như thể sắp chết đến nơi rồi.
Lòng trắc ẩn bị động đến, Lý Thuần Quân lập tức đứng ra chắn cho con chó kia, nhẹ giọng nói: "Con chó này, tại hạ sẽ nhận nuôi"
"Như vậy đồng nghĩa với mọi thứ mà nó đã phá trước đó sẽ thuộc về phạm vi trách nhiệm của ta, và ta sẽ bồi thường cho mọi người"
Thấy Lý Thuần Quân đứng ra ngăn cản, một đại thúc khác thật tình khuyên nhủ: "Tiểu bằng hữu, con chó này rất ma tính...!Ta khuyên ngươi nên từ bỏ đi, không cần thường tiếc cho nó"
Những người khác lập tức gật đầu lịa lịa, dường như họ rất tán thành với vị đại thúc kia, cũng rất có ác ý với con chó này.
"Không sao, ta không sợ chó cắn" Lý Thuần Quân lấy ra một vài quan tiền đưa cho mọi người: "Đây là tiền bồi thường"
"Nếu tiểu bằng hữu đã kiên quyết thì chúng ta cũng không gượng ép..." Đại thúc khổ não nói: "Nhưng không cần nhiều như vậy, nó chỉ chuyên phá phách vặt mà thôi, chưa gây ra chuyện gì lớn đâu"
"Phá phách vặt? Mới hôm trước nó còn cắn con ta suýt chết đấy!" Một nông phụ giọng chua lanh lảnh chửi bới.
"Đấy còn không phải là do con ngươi cố tình chọc phá nó hay sao?"
Nông phụ kia lập tức im lặng, không cãi lại được.
Nhận lấy một chút tiền bồi thường từ tay Lý Thuần Quân, tất cả mọi người đều hảo tâm nhắc nhở, nhường hắn phải quản lí sinh vật này cho tốt.
Hắn cũng nhận ra lòng tốt của mọi người nên đã lập tức cam kết, hứa sẽ không để thứ này phá phách bậy bạ nữa.
"Tiểu tử thối, đừng có làm xấu mặt ta đấy nhé, chúng ta sẽ phải ở đây khá lâu đấy"
Lý Thuần Quân len lén đút vào miệng con chó kia một viên đan dược trị thương rồi vội vàng đưa nó đi tìm đại phu.
Vị đại phu già thấy đối phương muốn mình trị bệnh cho một con chó liền một bụng hậm hực, muốn lớn tiếng chửi bậy một câu...!Nhưng lương y như từ mẫu, hắn không thể làm trái với y đức được.
"Ta chưa từng trị bệnh cho động vật đâu, đừng có hi vọng gì nhiều"
"Tạ ơn"
Không lâu sau, vị đại phu già