Hoàng Cung.
Đã khá lâu rồi Ác Chi Hồn không trở về cơ thể, và hắn cũng đã dần quen thuộc với trạng thái này.
Dẫu sao thì hiện giờ hắn đã có vật kí túc ổn định, thế nên hắn sẽ không cần phải lo lắng đến nguy cơ tan biến.
Trong những ngày này, sau khi đã bày tỏ tình cảm của mình, Mộ Khuynh Tiên đã chuyên tâm học tập những công việc nữ công gia chánh.
Và đó hầu hết đều là những chuyện mà nàng chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày mình muốn làm.
Bất quá, bởi vì thiên tư tuyệt đỉnh nên nàng học mọi thứ một cách rất nhanh.
Tuy là vẫn chưa đến nỗi đại sư, nhưng ít ra nàng đã có thể thực hiện chúng một cách vô cùng thông thạo.
Mà lại, có một điều mà Ác Chi Hồn rất để ý là dường như theo thời gian trôi đi, tính tình của nàng cũng càng lúc càng trở nên kì quái.
Là một ác niệm nguyên thủy, hắn rất nhạy cảm đối với những cảm xúc tiêu cực.
Vậy nên, hắn hoàn toàn có thể nhìn ra ánh mắt mà nàng khi nhìn hắn luôn tràn đầy ham muốn chiếm hữu, điên cuồng đến doạ người...!Và đây cũng chính là một phần nguyên nhân khiến hắn chẳng mấy khi chịu nhìn vào mắt nàng mà nói chuyện.
Mỗi lần nhìn, hắn đều sẽ bị hù.
Mặc dù mỗi ngày nàng đều rất cố gắng để trở thành một cô vợ đảm đang, mọi cử chỉ, hành động đều luôn dịu dàng cùng ngọt ngào...!Nhưng mà, ánh mắt kia thì lại luôn phản sáo lộ, khiến cho hình tượng mới mẻ của nàng trở nên không hoàn chỉnh.
Sau nhiều ngày quan sát kĩ càng, hắn đã ngầm đưa ra một giả thuyết...!Một giả thuyết nghe thì phi lí, nhưng hắn lại không thể không tin.
Nàng có vấn đề về tâm thần.
Đúng vậy!
Một người bình thường tuyệt đối sẽ không có dục niệm mãnh liệt đến mức phát cuồng giống như nàng!
Có đôi khi, hắn đã cố giữ khoảng cách giữa đôi bên...!Nhưng ngay khi cảm thấy tình huống đang diễn ra không hợp theo ý mình, nàng sẽ lập tức bước vào trạng thái cưỡng ép.
Nàng ép hắn phải thuận theo ý nàng với một ánh mắt không có thần trí, nụ cười cũng có phần ma quái quỷ quyệt, hoàn toàn không còn dịu dàng, ôn nhu như lúc bình thường...!Thậm chí là trông có chút bệnh trạng.
Sự khác biệt tựa như ngày và đêm này đã dần khiến hắn có chút hoài nghi rằng nàng có phải đang mang hai linh hồn trong một cơ thể hay không.
Mặt khác, người đang nghi ngờ về chuyện này cũng không chỉ riêng Ác Chi Hồn, mà còn có cả Thập tam công công.
Hắn hoài nghi dường như chủ thượng đang mắc phải chứng đa nhân cách.
Hắn thật hi vọng đó chỉ là ảo tưởng của hắn.
Chỉ mỗi chứng Yandere thôi là đã đủ hại hắn thảm rồi, giờ mà còn mọc ra thêm một chứng bệnh tâm lí nữa thì...!Thập tam công công sẽ trầm cảm, nhảy lầu mất.
Âm thầm ngắm nhìn dáng vẻ vui sướng của chủ thượng sau khi làm xong một bàn ăn ưng ý, thập tam công công liền không khỏi thở dài.
Hắn đã định đề nghị chủ thượng cách ly với Ác Chi Hồn một thời gian để có thể tập trung chữa trị, nhưng mà...
Mỗi lần nhìn thấy chủ thượng đáng yêu như thế này, hắn lại không nỡ nói ra.
"Yên tâm đi, sau khi đã thoả mãn, ta sẽ tập trung chữa trị" Mộ Khuynh Tiên như nhìn thấu ý nghĩ của thập tam công công, cười híp mắt nói.
Nàng đủ thông minh để đoán ra ý nghĩ đằng sau biểu lộ của thập tam công công.
"Chủ thượng, ta thật không hi vọng người sẽ tiếp tục lún sâu...!Thú thật, ta cảm thấy người càng lúc càng không ổn rồi" Thập tam công công một mặt bất an nói.
Mặc dù thập tam công công sẽ không đi nhìn lén chuyện riêng tư của Mộ Khuynh Tiên, nhưng từ những gì mà Ác Chi Hồn kể lại, thập tam công công thật sự lo lắng cho sức khoẻ tinh thần của Mộ Khuynh Tiên.
Mộ Khuynh Tiên nghe vậy, trầm mặc.
Một lúc sau, trong đôi linh mâu đẹp đẽ của nàng thoáng lướt qua sắc đỏ, khoé miệng cũng khẽ nâng lên một đường cong yêu dị, nhưng rất nhanh liền biến mất.
Bất quá, thật không may là nó vẫn không thoát khỏi tầm mắt của thập tam công công.
"..."
Biết rồi mới đáng sợ, thập tam công công bắt đầu có chút hoảng.
Liệu sau hôm nay sẽ có luôn tiểu chủ thượng hay không? Hắn đang thật sự lo lắng về vấn đề này.
Mộ Khuynh Tiên khẽ lắc đầu, tựa như một nỗ lực để vung đi những ý nghĩ đen tối.
Sau đó, nàng hớn hở đem một bàn ăn thịnh soạn dọn ra gọn gàng rồi tiến đến gian phòng của Ác Chi Hồn, nhẹ giọng lên tiếng: "Phu quân, mau ra ăn cơm"
"Ba ba!"
"..."
Mộ Khuynh Tiên ngẩn ngơ: "Ba ba?"
Trong cơn kích động, nàng một cước đá sập cửa ra vào.
Cùng lúc đó, con dao bếp trên tay nàng cũng dần chuyển từ trạng thái thái thịt sang trạng thái sát nhân, tròng mắt biến đổi thành một màu đỏ thẫm, ghen khí xung thiên: "Ngươi dám tư thông với nữ nhân khác sau lưng ta sao?"
Ác Chi Hồn bị nàng hù doạ suýt khóc, lớn tiếng la lên: "Bà cô nhỏ, ngươi hiểu lầm ta rồi! Mọi chuyện không hề giống như ngươi đang nghĩ..."
"Còn nói không giống? Kẻ bên trong thủy tinh cầu này chẳng phải là ngươi hay sao?" Mộ Khuynh Tiên trong trạng thái La Sát nhập thể từng bước tiếp cận Ác Chi Hồn, tiếu dung điên cuồng nở rộ khiến cả thập tam công công đều phải phát run.
"Ngươi nghĩ hắn mới rời nhà được mấy tháng? Còn chưa đủ chín tháng mười ngày đâu, làm sao có chuyện có hài tử nhanh như vậy được?" Ác Chi Hồn nghĩa chính ngôn từ nói ra.
Nhưng nói được đến nửa đoạn thì hắn lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Mộ Khuynh Tiên nhạy cảm nhận ra điểm ấy, mũi dao nhọn lập tức đâm xuyên ngực Ác Chi Hồn: "Ta xem ngươi như phu quân mà đối đãi, ngươi vậy mà lại bội bạc ta...!Nam nhân, đều là như vậy...!Ha ha ha!"
Thân là linh hồn thể, Ác Chi Hồn tất nhiên sẽ không bị tác động vật lí làm cho bị thương.
Thế nhưng, khi nhìn thấy trạng thái hỏng hóc của Mộ Khuynh Tiên, hắn vẫn là không nhịn được duỗi tay tát nàng một cái rõ mạnh, lạnh giọng quát lớn: "Có nghe ta nói không thì bảo?"
Linh hồn bị tát đến chấn động, Mộ Khuynh Tiên vô thức đưa tay che mặt.
Cái tát này tất nhiên sẽ không khiến nàng thấy đau, nhưng nó đủ để đánh nàng thành hồ đồ.
Đây là lần đầu tiên hắn ra tay đánh nàng.
"Đó đúng là hài tử của ta, nhưng phương thức nó ra đời lại không giống như ngươi đang nghĩ! Bản thể không có tư thông, nên làm ơn ngươi hãy ngồi xuống nghe ta nói rõ đi đã" Ác Chi Hồn vô cùng khổ sở vuốt vuốt trán, tâm tình cũng rất rối bời.
Lần đầu tiên bị nam nhân trước mặt mình đánh, nàng cũng dần ý thức được trong chuyện này dường như có tồn tại điểm mù nên liền nhu thuận ngồi xuống lắng nghe.
Dẫu cho đã tỉnh táo lại được một chút, thế nhưng ghen khí của nàng vẫn không tiêu tan, và nàng vẫn còn đang trong trạng thái La Sát.
Như vậy đồng nghĩa bất cứ lúc nào nàng cũng có thể rút đao hạ sát Ác Chi Hồn nếu hắn ta thật sự lừa dối nàng.
Không chỉ Ác Chi Hồn, mà bản thể cũng đừng mong sống sót dưới lửa giận của nàng.
Ác Chi Hồn ngồi xuống, nhẹ nhàng thuật lại toàn bộ mọi chuyện cho Mộ Khuynh Tiên nghe.
Sau một hồi lâu thao thao bất tuyệt, rốt cục Mộ Khuynh Tiên cũng đã chấp nhận buông đao, chịu nói chuyện với hắn một cách bình thường.
Ngoài Ác Chi Hồn, thi thoảng nàng cũng có nhìn qua Lý Thuần Quân, vậy nên nàng cũng biết trong sân vườn nhà hắn có hai đầu thụ yêu đang sinh sống...!
Nhưng mà, nàng thật không nghĩ tới bọn chúng lại thông minh đến như vậy.
Bọn chúng vậy mà lại dám thừa cơ chiếm đoạt vị trí mà nàng đang dự định lên kế hoạch đoạt lấy.
Trong một thoáng chốc, Mộ Khuynh Tiên đã nảy sinh sát ý đối với Tử Đằng cùng Hồng Trần Thụ.
Nhưng khi nghĩ kĩ lại thì nàng lại thôi, bởi vì đó chính là con ruột của hắn, nàng không thể xuống tay được.
Đó là con ruột của hắn, không phải của nàng...!Nhưng theo góc độ nào đó mà nói thì hắn không hề phụ nàng, hắn không hề có lỗi với nàng.
Vả lại...!Bây giờ có lẽ hai đứa nhỏ sẽ chỉ là con riêng của hắn...!Nhưng về sau, chúng liền sẽ trở thành con của nàng.
"Đột nhiên liền có hai đứa con lớn phổng, ngươi đúng là không bao giờ chịu đi đường thường" Mộ Khuynh Tiên có chút dở khóc dở cười nói.
Nhưng chỉ sau nụ cười ấy vài giây ngắn ngủi, cảm giác bất an lẫn hối hận đều lần lượt xông lên đầu nàng.
Nàng biết mình vừa làm chuyện đáng sợ như thế nào.
Vậy nên, nàng cũng không biết mình nên giải quyết chuyện này sao cho tốt nữa...!Liệu hắn sẽ sợ hãi nàng hay không? Sẽ ghét nàng hay không? Hai câu hỏi này liên tục bủa vây tâm trí của nàng.
Sau một hồi lâu suy nghĩ miên man, nàng khẽ cắn môi, nhỏ giọng thì thào: "Xin lỗi, ta thật sự đã hiểu lầm ngươi rồi..."
Ác Chi Hồn thấy vậy liền vuốt vuốt ngực, nhẹ nhõm thở phào một hơi.
May quá, hắn vẫn còn sống.
Vừa nãy hắn đã thật sự suýt chết đấy! Không đùa!
May mắn thoát được một kiếp nha!
Nhưng mà...
"Mộ Khuynh Tiên, ngươi thật sự ổn sao? Trạng thái của ngươi không đúng lắm" Ác Chi Hồn cẩn thận hỏi thăm.
Hỏi thì hỏi vậy, nhưng thật ra hắn đã sớm ý thức được nguyên nhân đằng sau bộ dáng ghen đến phát điên vừa rồi của nàng.
"Ân, ta biết" Mộ Khuynh Tiên ngẩng đầu, hốc mắt phiếm hồng, thanh âm mang theo đôi nỗi áy náy cùng tự trách: "Không sao đâu, không bao lâu nữa liền sẽ qua đi, ngươi không cần phải lo lắng cho ta"
"Ngược lại là ngươi, ta suýt chút nữa đã tổn thương ngươi rồi...!Có phải ta tồi tệ lắm không?" Mộ Khuynh Tiên thấp giọng hỏi, song thủ nắm lại thật chặt.
Ác Chi Hồn trầm mặc không trả lời.
Nhưng theo nàng, trầm mặc chính là một loại ngầm thừa nhận.
"Thật ra, vào cái ngày mà ngươi cưỡng bức ta, bày tỏ ý nghĩ với ta...!Ta đã sớm đoán được sớm muộn gì cũng sẽ có ngày này rồi" Ác Chi Hồn nói: "Mặc dù sự thật đúng là ta đã bị ngươi hù doạ, nhưng ta cũng sẽ không vì vậy mà ghét ngươi, yên tâm đi"
"Ta..."
Mộ Khuynh Tiên nghe hắn nói vậy, trong lòng liền càng thêm phần tự trách.
Hắn vẫn luôn vị tha như vậy.
Hắn luôn luôn tha thứ cho mọi lỗi lầm của nàng...!Dẫu cho vừa rồi bản thân đã suýt chút nữa bị nàng giết chết, vậy mà hắn vẫn lựa chọn bỏ qua cho nàng...
Còn nàng thì sao?
Nàng thì trái ngược.
Nàng chưa từng bỏ qua cho hắn.
Thậm chí, trong một khoảnh khắc kích động, nàng đã kém chút nữa liền giết chết người mình yêu chỉ vì bị ghen tuông che mờ đi lí trí.
Nói cách khác, nàng quá ích kỷ.
Hắn tạm thời có thể nhẫn nhịn nàng, nhưng mà...!Có thể nhịn được đến khi nào thì không ai biết được.
Mà nàng...!Nàng cũng không thể cứ mãi ích kỷ, vô lí kiểu như vậy.
Nàng hiểu rõ, nếu mọi chuyện cứ tiếp tục diễn ra theo chiều hướng không công bằng như thế này, hắn sớm muộn gì cũng sẽ vì không chịu đựng nổi mà rời xa nàng.
Đến lúc đó, tình yêu, lí do sống của nàng sẽ hoàn toàn tan vỡ.
Vậy nên, nàng bắt buộc phải thay đổi.
"Có con gái rồi, cần gì vợ nữa?"
Đang lúc suy nghĩ nghiêm túc thì thủy tinh cầu đột nhiên vang lên thanh âm vui sướng của Lý Thuần Quân.
Cả nhóm người nghe xong liền vô thức đưa mắt tới, hoàn toàn thấy rõ trạng thái phê quên lối về của hắn ta.
Mộ Khuynh Tiên: "..."
Thập tam công công: "..."
Ác Chi Hồn sắc mặt tối sầm lại: "..."
Hố chết hồn nha!
Bản thể, ngươi đây là đang muốn hố chết ác hồn của ngươi hay sao?
Hắn phải thật vất vả mới có thể làm cho Mộ Khuynh Tiên nguôi giận...!Ấy thế mà, ngay tại vào thời điểm nhạy cảm này, bản thể mà hắn vẫn luôn tin tưởng đã thẳng tay giội một gáo nước lạnh vào mặt hắn.
Ác Chi Hồn trán toát mồ hôi lạnh, yên lặng dõi theo biểu lộ của Mộ Khuynh Tiên.
Đặc sắc hơn, sau một hồi tâm hồn lên mây, bản thể Lý Thuần Quân lại chêm thêm vài câu, khiến cả Ác Chi Hồn cũng phải lâm vào hoảng sợ cực độ.
"Nữ nhân? Ha ha, đều là hồng phấn khô lâu mà thôi! Chỉ có la lỵ mới là chân lí!"
"Giờ ta đã có nữ nhi, về sau liền không cần quản đến Mộ Khuynh Tiên nữa! Nàng đã sớm lớn phổng, ta việc gì phải vác mặt đi hầu hạ nàng nữa đây? Nàng tự lo được!"
"Cảm giác chăm sóc nữ nhi còn vui thú hơn nhiều!"
"..."
Nghe xong những lời này, Mộ Khuynh Tiên vẫn giữ nguyên trầm mặc.
Thập tam công công thì sợ hãi, lặng lẽ