Sau khi tiếp nhận quân phục cùng quân hàm, Lý Thuần Quân theo lệnh của Đại Ngưu tìm đến căn liều dành cho người mới đến để nghỉ ngơi.
Đồng thời chuẩn bị tinh thần sẵn cho buổi huấn luyện sáng mai.
Bên trong căn lều lớn thấp thoáng có vài thân ảnh đã ở đó sẵn.
Dường như những người đó đều là những người đã đến đây từ trước, và Lý Thuần Quân thuộc tốp người đến sau.
Vén bức màn lên, Lý Thuần Quân bước vào bên trong, tùy tiện chào hỏi vài câu rồi lẳng lặng đi tìm chỗ nghỉ ngơi dành cho mình.
Vì lí do đến trễ nên căn lều này chỉ còn độc một chỗ ngủ duy nhất nằm trong góc tối, trông có phần đáng sợ.
Đúng là có hơi đáng sợ, nhưng đối với Lý Thuần Quân mà nói, nơi đó mới chính là thiên đường dành cho hắn.
Một nơi mà hắn không phải ở gần bất kì ai, và cũng không bị ai làm phiền.
"Tuyệt vời"
Lý Thuần Quân âm thầm hoan hô, đồng thời chạy tới chỗ đó thật nhanh, trước khi ai đó xung quanh xuất hiện làm khó hắn.
Cũng may là ở đây không có ai thất đức đến vậy.
Ngồi một mình trong góc tối, Lý Thuần Quân mang quân phục cùng một số vật dụng cá nhân nhanh chóng xếp vào trong tủ gỗ.
Sau đó, thay vì ngồi tám chuyện như bao người khác ở đây, hắn đã lựa chọn khép mình trong bóng tối mà tu luyện.
Hệ thống tu luyện giữa nhân tộc và ma tộc là tương đối khác nhau.
Bất quá, nhờ vào khối ký ức của Quân Thiên Tứ, hắn biết được mình cần phải làm gì để tiến vào cảnh giới tiếp theo.
Hắn muốn đột phá cảnh giới trước khi buổi huấn luyện diễn ra.
Hoàn toàn nhập tâm vào thế giới bên trong cơ thể, ý thức của Lý Thuần Quân đã hoàn toàn bị cách ly khỏi thế giới bên ngoài.
Thế nên, hắn hoàn toàn không nghe được những ma tộc xung quanh đang bàn luận về hắn như thế nào.
"Tên này cũng thật kì quái, vừa mới tới đây liền đã ngồi xuống tu luyện, không nói cũng không rằng, lẽ nào...!Hắn bị hâm sao?"
"Có thể là do thiên phú không tốt..."
"Không đâu, ngươi mau nhìn cặp sừng kia đi, nó không những không thô cứng mà còn vô cùng sáng loáng cùng cao quý, trông hệt như bạch ngọc vậy...!Điều này nói rõ huyết thống của hắn phi phàm, không phải hạng xoàng như chúng ta đâu"
"Thế thì vì cái gì hắn lại làm vậy?"
"Không biết, nhưng ta có cảm giác người này rất kì quái, không thể tùy tiện động chạm vào đâu, cứ coi như chưa thấy gì đi"
"..."
Sau một hồi bàn tán, chủ đề về Lý Thuần Quân đã dần trôi qua, và dường như không ai ở đây có ý định nhắc thêm gì về hắn nữa.
Còn chính chủ Lý Thuần Quân thì do mải mê tu luyện nên không biết gì cả.
Mãi đến khi chiều tối, khi cái bụng đã bắt đầu đánh trống biểu tình, hắn ta mới chịu ngồi dậy đi kiếm ăn.
"Thức ăn dự trữ vẫn còn...!Nhưng tốt nhất vẫn nên tiết kiệm đi"
Nghĩ vậy, Lý Thuần Quân đứng dậy ngắm nhìn không gian xung quanh một chút.
Bất ngờ là lúc này căn lều đã trở nên rất vắng người, không còn ồn ào náo nhiệt như lúc hắn mới vào đây nữa.
Có lẽ là họ đã ra ngoài ăn cơm chiều rồi đi.
Lê lết ra khỏi căn lều, ngay tức thì, một cỗ hương thơm kì lạ lập tức xông tới xâm chiếm lấy khoang mũi của hắn.
Hắn cũng thuận theo hương thơm kia mà đi, không lâu sau liền đã tìm tới chỗ phân phát cơm cho quân sĩ.
Giống như Lý Thuần Quân, hầu hết mọi người ở đây đều chưa đạt đến giai đoạn có thể tích cốc.
Hơn nữa, vì hành trình đến đây rất dài nên cơ thể họ cần bổ sung rất nhiều năng lượng, do vậy nên họ mau đói cũng không phải chuyện gì quá mức kì lạ.
"Đãi ngộ tốt thật"
Lý Thuần Quân chủ động bước đến trước quầy, lễ phép cất tiếng gọi các đầu bếp đang bận rộn trong kia.
"Muốn ăn gì?" Lập tức có thanh âm đáp lại Lý Thuần Quân.
"Cái gì cũng được, nhưng xin hãy làm đơn giản một chút" Lý Thuần Quân nói.
"Được, hiếm thấy ai dễ nuôi như ngươi đấy, tiểu huynh đệ" Một lão đầu bếp sang sảng cười to một tiếng rồi bắt đầu chuẩn bị suất ăn đơn giản cho Lý Thuần Quân.
Khoảng năm phút sau, suất ăn của hắn đã được hoàn thành.
Không thể không nói, tay nghề của lão đầu bếp này đúng là đỉnh thật.
Mặc dù những gì Lý Thuần Quân yêu cầu đều rất chi đơn giản, nhưng chỉ trong vòng năm phút mà hoàn thành đầy đủ năm món thì...!Thật quá đỉnh rồi.
"Tạ ơn"
Lý Thuần Quân chân thành nói một tiếng cảm ơn rồi mang suất ăn kia đi, để lại lão đầu bếp kia đang sững sờ nhìn hắn với ánh mắt cổ quái.
Lão gãi đầu, có chút không hiểu thấu lẩm bẩm: "Kì quái, thế hệ trẻ bây giờ vẫn còn người lễ phép như vậy sao?"
Đây rõ ràng không phải lần đầu lão nghe thấy ai đó nói cảm ơn mình...!Nhưng nói với thái độ chân thành như vậy thì lại rất hiếm gặp.
Đặc biệt là khi ở trong cái doanh trại ngư long hỗn tạp này.
"Dị biệt, dị biệt..." Lão trầm tư nhìn bóng lưng của Lý Thuần Quân một chút rồi thở dài, quay lại tiếp tục công việc của mình.
Lý Thuần Quân không nhận ra ánh mắt quái dị của lão đầu bếp, trái lại chỉ chăm chăm vào suất ăn của riêng mình.
Tuy là đồ ăn ở ma tộc đều cực kỳ không bắt mắt, nhưng về hương vị thì cơ bản không có chỗ nào để chê.
Kể cả các món ăn có đơn giản đi chăng nữa...!Thế nhưng khi đã qua tay lão đầu bếp đại tài kia, nó liền biến trở nên ngon miệng đến khó hiểu.
Muốn ăn thêm, nhưng Lý Thuần Quân lại ngại đi xin.
Kỳ thật, hắn cũng không nghĩ tới đột nhiên da mặt mình lại biến mỏng manh đến như vậy.
Thôi.
Dù sao thì hôm nay cũng không phải lần cuối cùng được ăn.
Không mất quá nhiều thời gian vào chuyện ăn uống, Lý Thuần Quân bưng mâm cơm trống không trở về trả cho tay đầu bếp kia.
Hắn mỉm cười, không keo kiệt vỗ mông ngựa một cái: "Tiền bối, đồ ngươi nấu đều rất ngon, thật sự cảm ơn"
"Tiểu huynh đệ, trông ngươi gầy như vậy, thật sự không muốn ăn thêm sao?" Lão đầu bếp mỉm cười hỏi thăm.
"Ách..." Lý Thuần Quân nghe xong, không khỏi có chút chột dạ: "Nhiêu đó cũng đủ no rồi, tiền bối không cần lo cho ta"
Không đợi lão hỏi gì thêm, Lý Thuần Quân liền chuồn đi mất dạng.
Thật ra hắn cũng không đi đâu xa, mà lại trở về trong căn lều tiếp tục tu luyện, không