Mấy mấy ngày hành quân liên tục không ngừng nghỉ, rốt cục, đội quân được Lý Thuần Quân dẫn đầu đã đến được địa phận của khu cảng biển phía Đông.
Thoạt nhìn, quang cảnh nơi đây trông rất khác biệt, không giống với phong cách của ma tộc, mà lại có một cảm giác gì đó uy nghiêm hơn, thần thánh hơn.
Có lẽ là nơi này đã được thần tộc cả tạo qua.
"Đừng vội đi vào"
Lý Thuần Quân ra hiệu cho cả đội quân dừng lại, còn mình thì yên lặng liếc ngang liếc dọc khu cảng rất lâu, trong lòng cũng dần phun lên một loại cảm giác tai quái.
"Quá vắng vẻ, cái này không đúng"
Mặc dù theo như lá thư được mật thám gửi về thì đại đa số quân đội thần tộc trấn giữ khu cảng này đã được chuyển đi nơi khác...!Nhưng mà, trước tình cảnh mà ngay cả một lính canh cũng không nhìn thấy, hắn dần cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.
"Đại đội trưởng, ta có cảm giác đây là một cái bẫy" Bạch Tường Vi tiến tới ngồi bên cạnh hắn, thấp giọng nói nhỏ.
"Ừm, ta cũng cảm thấy vậy" Lý Thuần Quân cau mày, lại lấy lá thư kia ra nhìn ngang nhìn dọc thêm lần nữa.
Bạch Tường Vi ghé mắt tới, cũng xem lá thư một lát rồi nói: "Đại đội trưởng, ngươi hãy để ý mấy kí tự cuối, nó khá khác so với những chữ cái còn lại"
Lý Thuần Quân gật đầu: "Nó có vẻ hơi vội vàng nhỉ...?"
Vậy có nghĩa là...?
"Nhiều khả năng là vị mật thám kia đã bị phát hiện, sau đó bị ép phải viết ra lá thư này để dẫn dụ chúng ta đến đây tìm chết" Bạch Tường Vi cơ trí nói.
Giống với vẻ bề ngoài xinh đẹp thanh tú, Bạch Tường Vi thật sự đủ tinh tế cùng cơ trí.
Nàng luôn để ý toàn bộ chi tiết dù là nhỏ nhặt nhất.
Thậm chí, theo góc độ nào đó mà nói, nàng còn tinh tế hơn cả Lý Thuần Quân.
"Thật sự là một cái bẫy sao?" Lý Thuần Quân thở dài: "Nhưng nếu chúng ta không có bằng chứng mà trở về, thật sự không dễ giải thích với cấp trên đâu...!Ta cảm thấy chút chi tiết này vẫn chưa đủ thuyết phục"
"Cũng đúng..."
Vừa nói, nàng lại tiếp tục xê dịch đến ngồi gần sát bên cạnh hắn, thậm chí còn gần đến mức Lý Thuần Quân có thể ngửi ra mùi hương thiếu nữ của nàng.
Điều này làm hắn không khỏi nghi hoặc nhìn nàng một chút.
Như nhận ra ánh mắt của hắn, Bạch Tường Vi ngẩng đầu, nở một nụ cười thiên chân vô tà: "Ta làm vậy là để dễ nói chuyện hơn mà thôi, không có ý gì khác"
Lý Thuần Quân: "..."
Ngươi thật sự cho rằng ta sẽ tin ngươi?
Nghĩ vậy, Lý Thuần Quân liền dứt khoát đứng dậy, ngụy trang cặp sừng một chút rồi lách mình ra khỏi ánh mắt của cả đội quân đang phía sau lưng mình.
— QUẢNG CÁO —
Nguyên do khiến hắn làm vậy cũng rất đơn giản, hắn muốn tự mình thăm dò nội tình bên trong kia.
"Nhờ ngươi thay ta quản lí bọn họ, ta chỉ đi một chút rồi về ngay"
Trước khi đi, Lý Thuần Quân chỉ để lại một câu như vậy cho Bạch Tường Vi.
Hắn làm vậy không phải vì hắn tin tưởng nàng, mà là vì hắn đang cố ý thử nàng.
Tùy theo cách hành sự của nàng, Lý Thuần Quân sẽ đưa ra lựa chọn làm thay đổi cả cuộc đời của Quân Thiên Tứ.
Bạch Tường Vi thấy hắn định ra đi liền không khỏi hoảng hốt ngăn hắn lại.
Nhưng bất kể là nàng có dùng biện pháp gì, nàng vẫn không thể ngăn cản được bước chân của hắn.
Cuối cùng, nàng chỉ có thể ngậm ngùi nhìn hắn ra đi.
"Phù, cuối cùng cũng thoát"
Lý Thuần Quân vừa đưa tay lau đi một chút mồ hôi trên trán, vừa âm thầm dùng thêm một vài loại chú thuật làm mờ cảm giác tồn tại để gia tăng sự an toàn khi trà trộn vào trong lòng địch.
Thân là Tiên Hoàng (hàng dỏm), chút bản lĩnh này hắn vẫn sẽ có.
Đến gần lối ra vào, Lý Thuần Quân bắt đầu nâng cao cảnh giác lên.
Hắn liên tục quan sát mọi thứ xung quanh, cố gắng để ý phân tích mọi chi tiết dù là nhỏ nhặt nhất, hệt như cái cách mà Bạch Tường Vi đã phân tích lá thư kia.
Rất giống như những gì khu cảng này đã thể hiện ra, dù là trong hay ngoài thì chỗ này vẫn vắng lặng như một.
Hắn đã nhìn rất kĩ rồi nhưng vẫn không thấy một bóng người nào, cũng không cảm nhận được bất kì loại khí cơ nguy hiểm nào.
Cái này còn kì quái hơn cả việc thần tộc phục kích đợi sẵn.
Chẳng lẽ thần tộc thật sự từ bỏ khu vực này rồi?
"Không, trước khi tìm ra đủ bằng chứng, ta không thể kết luận một cách vội vàng được"
Tuy không quá nhiều nhưng sự thật là hiện tại hắn đang nắm trong tay sinh mạng của hàng ngàn chiến sĩ.
Điều này đồng nghĩa một khi hắn đã ra lệnh, sinh tử của những người này đều tùy thuộc vào việc quyết định đó là đúng đắn hay sai lầm.
Nếu là sai lầm, hậu quả nhất định sẽ thảm khốc đến không cách nào hình dung.
Chính vì một sai lầm nhỏ sẽ gây ra hậu quả phi thường lớn nên hắn mới không thể không cẩn thận được.
"Mặc dù có hơi nguy hiểm, nhưng ta vẫn nên tiếp tục vào trong đi"
Hắn biết rõ mình đang mạo hiểm, thậm chí có thể nói là đang tìm đường chết...!Nhưng mà, vì tình hình trước mắt không có cách hoá giải nào khác nên hắn mới phải làm vậy.
Aizzz.
Thôi kệ, kể cả có chết đi, người chết vẫn là Quân Thiên Tứ chứ không phải hắn.
Cùng lắm thì làm một người đã chết thất vọng thôi, chẳng vấn đề gì cả~ — QUẢNG CÁO —
Ân, chắc vậy?
Hắn không rõ làm vậy Quân Thiên Tứ sẽ đấm chết hắn hay không...!Nhưng từ ngữ khí của đối phương khi hỏi hắn một câu kia, hắn không nghĩ là đối phương đang ép buộc mình...!
Ngược lại, đó giống như một loại hi vọng, hi vọng được ai đó cứu rỗi.
"Bất kể thế nào, ta vẫn phải cố mà làm"
Mặc dù không quá quan tâm đến sống chết của Quân Thiên Tứ trong thế giới này, nhưng như vậy không có nghĩa là hắn sẽ không đáp lại sự kỳ vọng của đối phương.
Hắn biết mệnh số của mình gắn liền với hai chữ cứu rỗi, thế nên hắn hoàn toàn không có ý định bỏ dở chuyện này một cách vô ích vô nghĩa.
Tiếp tục đi sâu vào bên trong, khu cảng