Ta Có Thể Là Một Đại Nhân Vật

Chương 42


trước sau

Mỗi một giây một phút đâm vào hồn phách đều làm Lệ Tinh Luân gần như phát điên, mỗi một đao Huyền Minh Liệt khắc, tay Lệ Tinh Luân đều không tự chủ mà run rẩy, hắn đã dùng toàn lực để khống chế chính mình, nhưng vẫn khó có thể kìm nén được loại đau đớn linh hồn này.

Huyền Minh Liệt có chút hứng thú mà nhìn Lệ Tinh Luân, Kim Đan kỳ trẻ tuổi này ở trước mặt hắn ta lại một lần nữa bày ra bộ dạng không giống người thường. Cho dù đã trải qua mấy trăm năm, nhưng cảm giác đau đớn khi trảm huyết đến nay Huyền Minh Liệt vẫn còn nhớ, từng vết khắc đều để lại đau đớn trong linh hồn, sẽ đi theo cả đời. Thời gian có thể làm nhạt đi phần lớn dấu vết, nhưng không cách nào làm nhạt đi những ký ức được khắc lên linh hồn.

Thời điểm đó, Huyền Minh Liệt nhớ rõ mình đã phát ra âm thanh gào thét đau đớn xuất phát từ nội tâm, bất kỳ ai nghe thấy, cũng sẽ cảm thấy đó không phải là âm thanh do con người phát ra. Người thi thuật cho hắn vì để hắn không quá mức đau đớn mà nhúc nhích lung tung, nên dùng pháp khí hạn chế hành động của hắn, nhưng không hạn chế thanh âm của hắn, khi đó âm thanh gào thét vang vọng khắp sơn cốc, chim thú đều bị kinh động, toàn bộ sơn cốc đều quanh quẩn tiếng gào của hắn ta.

Nhưng đau đớn như thế cũng không khiến Lệ Tinh Luân phát ra nửa âm thanh, không chỉ như thế, Huyền Minh Liệt còn ác ý mà không hạn chế hành động của Lệ Tinh Luân, làm hắn chỉ dựa vào ý chí để chịu đựng loại đau đớn này, trong mắt hắn ta, trảm huyết nhất định sẽ thất bại, bởi vì Lệ Tinh Luân không thể không động đậy.

Nhưng Lệ Tinh Luân vẫn kiên trì không động không kêu, ngoại trừ không khống chế được mà run rẩy nhẹ, hắn vẫn luôn nhẫn nại, một canh giờ, hai canh giờ, ba canh giờ…

Ước chừng qua mười hai canh giờ (24h), huyết văn mới chỉ khắc được một nửa, ánh mắt Lệ Tinh Luân lúc này bởi vì đau đớn vô cùng vô tận mà tan rã, nhưng tận sâu trong ánh mắt, còn có một chút ánh sáng khó có thể nhìn thấy, ánh sáng này không chỉ không bị dập tắt, ngược lại còn bởi vì càng đau đớn càng sáng ngời.

Đến đây, Huyền Minh Liệt rốt cuộc nhịn không được, nói: “Cho dù ta không cho ngươi động, ngươi cũng không cần nhịn đến như vậy, ít nhất có thể kêu lên, như vậy có thể phân tán tinh lực của ngươi, cũng sẽ làm đau đớn giảm đi một chút.”

Quan trọng nhất là, loại chịu đựng này hoàn toàn không cần thiết, Huyền Minh Liệt là người từng trải, đương nhiên biết hiện tại Lệ Tinh Luân có bao nhiêu đau đớn, khó chịu thế nào, cần gì ở trước mặt hắn ta cố gắng chịu đựng?

Lệ Tinh Luân không nói gì, hắn giật giật môi, nhưng không phát ra âm thanh.

May là Huyền Minh Liệt đọc khẩu hình miệng không tệ, hắn ta nhìn thấy Lệ Tinh Luân đang nói: Hắn… đang… bên… ngoài…

Chỉ bốn chữ này đã nói lên hết thảy, không cần giải thích nhiều. Trường Không Trác Ngọc bảo hộ ở bên ngoài, trận pháp là do y bày ra, cho dù y vì không muốn quấy rầy hai người, không dùng thần niệm điều tra, nhưng âm thanh phát ra Trường Không Trác Ngọc vẫn có thể nghe được. Một khi nghe được Lệ Tinh Luân phát ra âm thanh đau đớn, với tính cách của Trường Không Trác Ngọc, y có thể chịu đựng không đi vào, nhưng vẫn sẽ rất lo lắng, sẽ gấp đến nổi ở ngoài cửa xoay quanh, còn có thể dùng tay đem mái tóc dài kia nắm thành một mớ hỗn độn. Đương nhiên, cũng có thể y sẽ xem nhẹ giống như giới tính của mình, cho rằng đây bất quá chỉ là đau đớn trên thể xác, không cần để ý.

Nhưng cho dù chỉ có một phần vạn khả năng đó, Lệ Tinh Luân cũng không hy vọng Trường Không Trác Ngọc sẽ vì hắn mà lo lắng.

Huyền Minh Liệt đối với hành động của Lệ Tinh Luân vô cùng không hiểu nổi, chỉ vì không muốn khiến cho một người lo lắng, có thể để mình chịu áp lực lớn đến vậy, tình cảm nhiệt tình như vậy hắn ta chưa từng có, bất quá như vậy cũng không có nghĩa Huyền Minh Liệt không tán thưởng. Hắn ta hiếm khi săn sóc mà không phát ra tiếng, dùng khẩu hình miệng nói: “Có thể chịu được loại đau đớn này, tương lai ngươi chắc chắn không phải là người tầm thường.”

Có tâm trí kiên định như vậy, còn có gian nan khốn khổ gì có thể làm khó hắn đâu?

Nhưng Lệ Tinh Luân căn bản không đọc ra khẩu hình miệng Huyền Minh Liệt, toàn bộ tinh lực hắn đều dùng để chống lại đau đớn. Mỗi một huyết văn trước mắt, máu tươi của hắn chảy ra một chút, chân nguyên theo huyết văn tiến vào trong huyết mạch, dưới kích thích của huyết văn, trong cơ thể có một loại sức mạnh thần bí, hóa thành máu, tuần hoàn trong thân thể. Nhưng đây rốt cuộc cũng không phải là máu thật sự, một khi trảm huyết thuật có thể thuận lợi hoàn thành, người tu chân liền có thể thoát khỏi trói buộc của thân thể, ngay cả khi thân thể bị hủy diệt, huyết văn vẫn khắc lên linh hồn, chỉ cần còn một chút linh hồn và chân nguyên, liền có thể tùy thời truyền theo huyết văn tạo lại thân thể, có thể nói gần như là bất tử bất diệt.

Thục Sơn phái đã từng lao tâm lao lực tiêu diệu Huyết Ma lão tổ, chính là sự tồn tại như vậy. Nếu không phải Tử Thanh song kiếm hợp bích, trong nháy mắt đem thần hồn của hắn hoàn toàn hủy diệt, chỉ sợ đến nay Huyết Ma lão tổ vẫn còn tàn sát bừa bãi nhân gian.

Trảm huyết vừa thành, ngay cả khi không thể cản được thiên kiếp, cũng không cần chuyển thế hoặc đoạt xá, vẫn có thể lấy thân thể mình tu luyện như trước, chỉ cần thời gian hồi phục như cũ thôi. Thiên kiếp còn không sợ, tất nhiên cũng không cần sợ hãi pháp khí luyện chế từ huyết mạch người thân.

Chỉ là, thế gian có bao nhiêu người có thể nhịn được nỗi đau khi trảm huyết? Rất nhiều người vào lúc chưa hoàn thành, thần hồn liền chịu không nổi mà tán loạn. Nếu cảnh giới cao thêm một chút, ngược lại có thể chịu nổi, nhưng thuật này không thể thi triển với những người có công lực trên Nguyên Anh kỳ, phàm là những người tu luyện thuật này, cao nhất bất quá là Kim Đan kỳ, thần hồn còn chưa cường đại, muốn sống qua được thật là khó càng thêm khó.

Dần dần, trên người Lệ Tinh Luân cao thấp đều khắc đầy huyết văn, vào lúc khắc lên ngực, Huyền Minh Liệt lần thứ hai dùng khẩu hình miệng nói: Khắc huyết văn lên ngực, chính là muốn đem toàn bộ máu trong tim đổi đi, đây là bộ phận quan trong nhất trên người, hơi bất cẩn liền chết. Lúc khắc huyết văn, người thi thuật cùng người bị thi thuật phải đồng bộ, hơi có sai lầm tim liền ngừng đập, ngươi nhất định phải nhớ kỹ.

Hắn vẫn tôn trọng ý nguyện của Lệ Tinh Luân như trước, săn sóc nhưng cũng có thể nói là ác ý mà không phát ra âm thanh, Lệ Tinh Luân hiện tại ngay cả âm thanh cũng không nghe thấy, hắn ta chỉ dùng khẩu hình miệng, cho dù là đối diện với mắt Lệ Tinh Luân, nhưng bởi vì đau đớn mà ngay cả đồng tử cũng không còn tiêu cự, còn có thể nhìn thấy khẩu hình miệng của hắn ta sao?

Lệ Tinh Luân tựa hồ căn bản không phát hiện Huyền Minh Liệt đang nói gì, hắn thẳng tắp nhìn phía trên cung điện, trong mắt trừ bỏ một chút ánh sáng
không dập tắt được kia, cái gì cũng không thấy.

Huyền Minh Liệt gần như ác ý mà cười, hắn chung quy vẫn là một Ma tông tông chủ, hơn nữa còn là một người trảm huyết thành công, thế gian có thể có mấy người tu luyện thành công Trảm Huyết thuật, vạn năm qua, thành công nhất cũng chỉ có một mình Huyết Ma lão tổ mà thôi. Trải qua đau đớn như vậy, Huyền Minh Liệt có thể là loại người lương thiện sao? Thật vất vả mới đạt được sức mạnh này, hắn ta như thế nào lại nguyện ý để cho một vãn bối có tư chất siêu tuyệt này cũng có được sức mạnh này?

Hắn ta tất nhiên sẽ không làm trái với phân phó của Trường Không Trác Ngọc, nhưng không có nghĩa hắn sẽ không động chút tay chân trong quá trình thi thuật.

Không có nguyên nhân gì đặc biệt, chính là hắn ta đối với cặp sư đồ nghịch thiên Trường Không Trác Ngọc và Lệ Tinh Luân này có một chút phản kháng mà thôi.

Một đao kia hung hăng đâm vào trong tim Lệ Tinh Luân, huyết văn trước ngực xuất hiện, nhưng không có bất kỳ chân nguyên nào theo đao nhọn tiến vào trong trái tim, Huyền Minh Liệt hơi mỉm cười.

Lệ Tinh Luân đau đến nổi không biết mình đang ở nơi nào, lại vì sao phải chịu loại đau đớn này, hắn chính là trong mông lung nhìn thấy một đám sương trắng, đám sương trắng kia chẳng biết vì sao, nhìn lại mê người đến như vậy, làm hắn nghĩ muốn vươn tay ra, chạm đến thân ảnh bên trong sương trắng kia.

Hắn chạm phải, cảm giác ấm áp như ngọc làm hắn luyến tiếc buông tay, một thanh âm quen thuộc nói với hắn: “Đồ nhi, ngươi lại đụng tới nách vi sư, thực ngứa, vi sư sắp cười đến không giữ được vẻ mặt cao nhân rồi.” (Tại sao từ tình tiết gay cấn lại đi đến bước đường này rồi???)[có còn cho người ta con đường sống không vậy chời!!!]

Sư phụ? Hắn có một sư phụ sao? Sư phụ hắn thân phận cao nhân như vậy vì cái gì còn phải giữ hình tượng?

Lệ Tinh Luân cái gì cũng nghĩ không ra, bản năng khống chế thân thể hắn, bản năng, hắn hoàn toàn không nghĩ sẽ buông tay, bản năng, hắn hỏi: “Sư phụ, ta đụng thật sự là nách của ngươi sao?” (T mệt tâm quá)[là mông đó!!!]

Người trong sương trắng không trả lời, nhưng sương lại tan đi, Lệ Tinh Luân rõ ràng nhìn thấy tay mình đặt trên ngực một người, có chút ái muội mà vuốt ve, hắn ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt trực tiếp đi vào lòng hắn, đẹp đến nổi làm hắn hít thở không thông.

Người này, nhất định phải đặt trong lòng hắn, tuyệt đối không thể nào quên. Cho dù trong lòng ngực hắn đã không còn nhiệt huyết, cũng sẽ bị người này nhét đầy.

Trong phút chốc, trái tim vốn đã ngừng đập một chút lại một chút nhảy lên, ở trước mắt Huyền Minh Liệt khi hoa văn cuối cùng khắc thành, đồng tử vốn đã tan rã của Lệ Tinh Luân một lần nữa ngưng tụ lại, nhìn thấy gương mặt kinh ngạc của Huyền Minh Liệt.

“Thuật thành phải không?” Lệ Tinh Luân hỏi.

“Phải…” Huyền Minh Liệt gian nan trả lời. (Mầy chết mầy rồi con)[dám chơi ông, ông méc sư phụ ông nè]

Hắn ta vừa dứt lời, Trường Không Trác Ngọc vẫn luôn canh giữ ngoài trận liền một cước đá văng cửa cung điện, cửa vừa mở ra, đập vào mắt là màu đỏ tươi trên đất, toàn bộ cung điện đều không nhìn thấy màu sắc khác.

“Huyền Minh Liệt!” Lần đầu tiên, trong thanh âm Trường Không Trác Ngọc xuất hiện tức giận chưa từng có, y bay đến trước mặt Lệ Tinh Luân, tay vừa lật, một trận pháp liền bao phủ Huyền Minh Liệt.

“Đừng tưởng ngươi tu thành Trảm Huyết thuật ta liền không có biện pháp bắt ngươi!” Trường Không Trác Ngọc lần đầu tiên ngoan độc mà nói, “Muốn một người sống thì khó, muốn chết thì có rất nhiều cách!”

Xem ra cho dù Trường Không Trác Ngọc ở ngoài cửa, nhưng thần niệm vẫn luôn chú ý nơi này, trong quá trình đó Huyền Minh Liệt làm cái gì, y đều biết rõ ràng.

“Sư phụ,” một bàn tay lạnh như băng không hề có độ ấm cầm chặt cổ tay Trường Không Trác Ngọc, “Không cần tức giận, ta đại khái có thể hiểu được Huyền Minh tông chủ có lòng ganh tỵ, hắn chính là muốn ta nghe không được thôi, cũng không giấu diếm gì, ta nếu ngay cả một chút khó khăn cũng không vượt qua được, làm sao có thể làm được đệ tử của sư phụ.”

Trường Không Trác Ngọc chạm vào mặt Lệ Tinh Luân, vẫn lạnh như băng. Đem máu trong cơ thể lấy ra hết, làm sao có thể ấm lại được.

Y đặt tay lên ngực Lệ Tinh Luân, cảm nhận được trái tim từng chút từng chút nảy lên, lúc này mới yên lòng lại.

Ít nhất trái tim còn đập, hắn vẫn là người sống.

Nhưng một thân chính khí đã hóa thành huyết khí, không bao giờ có thể trở thành tu giả chính đạo.

Bàn tay Trường Không Trác Ngọc dán lên ngực Lệ Tinh Luân vẫn không nhúc nhích, Lệ Tinh Luân vốn đã không còn máu hai gò má lại hơi hồng lên, nhẹ giọng nói: “Sư phụ, ta còn chưa mặt quần áo đâu.”

Quần áo hắn trước đó đều dính máu, không thể mặc lại, Trường Không Trác Ngọc vội vàng buông tay ra nói: “Vi sư sư tìm cho ngươi vài bộ quần áo mặc vào.”

“Không cần, chỗ này của ta có sẵn.” Lệ Tinh Luân thản nhiên nói.

Nói xong tay hắn ở trong hư không nắm lại, mà máu tươi trên đất liền tụ lại, đan chéo cùng một chỗ trên không trung, nhanh chóng hóa thành một bộ quần áo đẫm máu, mặc lên người Lệ Tinh Luân.

Lệ Tinh Luân từ trên đài nhảy xuống, đứng trên mặt đất, bất quá chỉ hơn hai mươi canh giờ, thế nhưng hắn lại cao hơn nhiều, vốn dĩ chỉ hơn kém Trường Không Trác Ngọc mấy phân, lúc này lại cao hơn y nửa cái đầu.

Chỉ thấy hắn một thân quần áo đầy máu, lẳng lặng mà đứng trong cung điện, rõ ràng chỉ vừa mới trở thành Ma tu Huyết Anh*, nhưng đã có một loại khí thế làm người khó có thể xem nhẹ.

*Đại khái là cấp độ như Nguyên Anh kỳ, nhưng mà Tiểu Tinh bây giờ trở thành huyết tu giả rồi, nên gọi là Huyết Anh

Ngoài trừ dung mạo cùng công lực, bộ dạng này của hắn, lại không kém hơn mấy phần với Huyết Thiên Kiếp trong truyền thuyết.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện