Vương Kiến Ba nghe nói như thế, khóe miệng co rút nói: “Cậu, tôi thật sự không dám tin tưởng!”
Hà Thời Minh cười ha ha nói: “Bình tĩnh, bình tĩnh.
”
“Tôi không thể nào bình tĩnh được!”
Vương Kiến Ba kích động nói: “Cái này chính là cao ốc Long Đằng! Căn cứ thành phần tri thức tinh anh cấp cao của Lâm An, tôi nằm mơ cũng muốn tới nơi này làm việc! Thế mà toàn bộ Long Đằng đều là của cậu, cậu bảo tôi bình tĩnh thế nào?”
Không trách cậu ta kích động được, thật sự là chuyện về cao ốc thương mại Long Đằng này thật sự là hoàn toàn vượt qua khỏi sức tưởng tượng của cậu ta rồi!
Trung tâm thương mại của Lâm An, vùng đất thần thánh tất cả sinh viên đại học Lâm An hướng tới!
Kết quả bây giờ Hà Thời Minh nói với cậu ta, cao ốc thương mại Long Đằng lại là của mình!
Có thể đừng dọa người vậy không?
Hà Thời Minh cũng đốt một điếu thuốc, cười ha ha nói: “Vậy cậu chuẩn bị làm gì đây? Chuẩn bị quỳ xuống kêu ba sao?”
Vương Kiến Ba liếc mắt nói: “Gọi cái rắm! Tôi! ”
Còn chưa nói hết lời, điện thoại Hà Thời Minh đột nhiên vang lên một giọng nói.
‘Thẻ ngân hàng số đuôi 0718 của bạn đã cộng hai trăm bảy tư tỉ!”
Vương Kiến Ba: “?”
Mẹ nó?
Hai trăm bảy tư tỉ?
Hai chân cậu ta mềm nhũn, suýt chút nữa trực tiếp quỳ xuống kêu ba!
Hà Thời Minh cầm điện thoại lên nhìn qua, nói với Vương Kiến Ba: “Tiền thuê quý này của cao ốc Long Đằng tới rồi.
”
“Tiền thuê? Một quý? Hai trăm bảy tư tỉ? Thế chẳng phải một năm là một nghìn không trăm chín mươi sáu tỉ sao?” Mí mắt Vương Kiến Ba nhảy lên.
Hà Thời Minh lắc đầu nói: “Không phải, một quý là ba trăm bảy sáu tỉ, một trăm linh hai tỉ dùng để duy trì cao ốc và chi trả cho nhân viên!”
“Mẹ! Một năm là một nghìn năm trăm tỉ sao?” Vương Kiến Ba trừng to mắt nói.
Hà Thời Minh gật đầu nói: “Không kém bao nhiêu, một nghìn năm trăm tỉ, làm tròn lên hai nghìn tỉ cũng được, ước chừng cũng khoảng đó.
”
Vương Kiến Ba: “?”
Mẹ nó làm tròn lên hai nghìn tỉ này của cậu học ai vậy?
Làm tròn lên nhiều quá đi mất?
Trực tiếp làm tròn từ một nghìn năm trăm tỉ lên hai nghìn tỉ!
Không sợ giáo viên toán của cậu bò từ trong quan tai ra đánh chết cậu sao?
Giờ phút này, Vương Kiến Ba cảm thấy chính mình cũng sắp điên rồi.
Hà Thời Minh vỗ bả vai Vương Kiến Ba nói: “Anh Vương, đừng nhụt chí, cậu muốn trở thành người giàu nhất Lâm An đấy, tin tưởng chính mình.
”
Vương Kiến Ba thở dài một hơi nói: “Nhưng bây giờ tôi cảm thấy người giàu nhất Lâm An nó không thơm! Thứ tôi tha thiết ước mơ thì cậu lại dễ dàng đạt được như trở bàn tay, cái này thật sự quá là đả kích người mà!”
Hà Thời Minh cười ha ha nói: “Cho nên cậu phải tăng tốc tiến trình, bằng tốc độ nhanh nhất chuyển ‘Nhân Khả Nhật Điểu’ tới!”
Vương Kiến Ba ngẩng đầu, phiền muộn nhả một hơi thuốc.
Hà Thời Minh vỗ nhẹ bờ vai cậu ta, lời nói ý vị sâu xa nói: “Anh Vương à, con đường của cậu, gánh nặng đường xa, phải nhanh chóng nắm chắc thời gian.
”
Vương Kiến Ba gật đầu nói: “Đúng vậy! Giải quyết chuyện của công ty, tiếp theo chính là kết nối với công ty tương lai()! Tôi liên hệ ba bốn công ty tương lai, lúc nào bàn bạc cậu chọn thời gian đi, tôi đi hẹn bọn họ.
”
“Còn chọn cái rắm, trực tiếp hẹn bọn họ ra đi! Trực tiếp hẹn tới nơi này, có sẵn chỗ!” Hà Thời Minh nói.
“Được!”
Vương Kiến Ba nói xong, lập tức đi sang một bên gọi điện thoại.
Còn Hà Thời Minh thì đi dạo quanh phòng chủ tịch.
Nhất là sảnh lớn rộng lớn.
Bên trong còn có một loạt giá rượu, phía trên bày rất nhiều rượu vang, hơn nữa đều là những loại chưa từng nghe tên.
Hà Thời Minh tiện tay cầm một cái, dùng di động quét tra một cái, vậy mà cầm phải mấy trăm nghìn, dọa cho anh nhanh chóng trả lại, sợ làm vỡ phải bồi thường.
Nhưng mà nghĩ lại cẩn thận, mẹ nó!
Không đúng!
Những thứ này đều là của mình mà!
Bồi cái rắm!
Vừa thành đại gia, khí chất và tâm thái còn chưa đuổi theo kịp!
Không thể như thế được!
Trực tiếp mở ra, uống một ngụm!
Chà chà!
Hương vị thật sự không tôi, so sánh với những rượu vang để tặng trong siêu thị kia không biết tốt hơn mấy nghìn lần!
Hà Thời Minh bưng rượu vang, đi vào ngồi trên ghế sofa trong sảnh lớn.
Thoải mái nằm xuống, đắc ý thưởng thức rượu vang.
Trước kia, văn phòng chủ tịch xa hoa thế này, Hà Thời Minh nhiều nhất chỉ từng thấy trong TV mà thôi.
Còn bây giờ, lại trở thành văn phòng thuộc về riêng mình anh.
Hai chữ, thoải mái!
Đang nói dở, Lưu Danh Thần đi tới.
“Ông chủ Hà, chuyện của công ty Nhân Khả Nhật Điểu đã sắp xếp thỏa đáng.
” Lưu Danh Thần cung kính nói.
Hà Thời Minh gật đầu nói: “Vất cả quản lý Lưu rồi.
”
“Không vất vả không vất vả! Có thể cống hiến sức lực vì Hà tiên sinh là vinh hạnh của tôi!” Lưu Danh Thần vội vàng khua tay nói.
“Được rồi, đúng rồi, lát nữa tôi phải dùng phòng họp một chút.
”
“Không