Vương Tử Dương và Phạm Vân trực tiếp bị đuổi học, bọn người Trần Chí Quân đi cùng Vưởng Tử Dương toàn bộ bị ghi lỗi nặng xử phạt, ở lại trường xem xét.
Về phần Đinh Quảng Khôn, bị bên kiểm tra kỷ luật đưa đi tại chỗ.
Về phần xử phạt như thế nào, không có ai biết, nhưng mà vấn đề nghiêm trọng như vậy, lại còn thú nhận không kiêng dè, trên cơ bản không còn cơ hội lật bàn nào.
Sau đó, Thôi Chí Nguyên trấn an Hà Thời Minh một hồi, bảo anh đặt lòng vào chuyện học, trường học sẽ không bạc đãi bất cứ sinh viên tốt nào, càng sẽ không dung túng bất cứ sinh viên xấu nào.
Đối với miệng lưỡi tràn đầy trấn an này, Hà Thời Minh chỉ có thể mỉm cười.
Nếu như không phải anh có giấy dán ‘Không giữ mồm giữ miệng’, đoán chừng bây giờ đã bị Đinh Quảng Khôn đuổi ra khỏi cửa rồi!
Sau đó, Thôi Chí Nguyên để giáo viên hướng dẫn của Hà Thời Minh Chu Thăng đưa Hà Thời Minh ra ngoài.
Sau khi ra khỏi văn phòng, Chu Thăng nói với Hà Thời Minh: “Hà Thời Minh, trước kia tôi có chỗ nào quá đáng với em, hi vọng em đừng để trong lòng.
”
Ông ta vẫn luôn muốn tìm Hà Thời Minh.
Trước kia ông ta từng làm ra không ít chuyện đắc tội Hà Thời Minh.
Nếu như Hà Thời Minh chỉ là một người bình thường, coi như bỏ qua.
Nhưng mà bây giờ, Hà Thời Minh lại là người ngay cả viện trưởng Thôi cũng cần phải đối xử nghiêm túc, Chu Thăng chỉ là một giáo viên hướng dẫn, cũng đã sớm sợ, muốn đền bù xin lỗi Hà Thời Minh, chỉ là một mực không tìm được cơ hội thích hợp.
Cho nên cho tới bây giờ, mới tìm được cơ hội.
Hà Thời Minh lắc đầu nói: “Thầy Chu là thầy của tụi em, cho dù trước kia chúng ta từng có một chút không thoải mái, cũng không phải chyện gì ghê gớm, không cần để ý, em cũng quên rồi.
”
Có một số việc, anh sẽ ghi nhớ trong lòng, nhưng có một số việc, anh xem qua liền quên.
Mặc dù Chu Thăng từng tạo ra không phiền phức cho anh, anh không có ấn tượng tốt gì với Chu Thăng.
Nhưng mà Chu Thăng cũng không phải cố ý nhằm vào anh, chỉ là hoàn cảnh gây ra mà thôi, ít nhất không bỏ đá xuống giếng với anh, cho nên cũng không cần thiết phải nắm chặt không thả, nhất định không trả thù không được.
Mặc dù bây giờ anh có tiền, nhưng lại sẽ không tiểu nhân đắc chí, dáng vẻ ngông cuồng.
Chính như Điền Phức Vi đánh giá Hà Thời Minh, cho dù người đối xử với anh thế nào, anh đều cười ha ha một dáng vẻ vô tư, chứ không giống như tiểu nhân, không gặp thời ghen ghét thù hận, gặp thời lại lo được lo mất, cả đời không lúc nào được sống vui vẻ.
Mộit người sống có vui vẻ hay không, quả thật khá liên quan tới cơ sở kinh tế, nhưng lại không phải mối quan hệ mang tính quyết định.
Chu Thăng nghe thấy lời của Hà Thời Minh, trên mặt lập tức hiện lên vẻ bất đắc dĩ.
Chỉ nghe lời này là ông ta biết không có khả năng thân thiết với Hà Thời Minh.
Nhiều nhất chính là Hà Thời Minh không tìm ông ta gây sự, hai người giữ vững quan hệ thầy trò bình thường mà thôi.
Ba người đi trong sân trường.
Ven đường lúc đi qua, gần như toàn bộ sinh viên đều đang bàn luận về chuyện Đinh Quảng Khôn.
Dù sao mỗi một hành vi của Đinh Quảng Khôn thật sự là quá làm cho người ta cảm thấy khiếp sợ.
Ba người vừa đi không bao xa, đột nhiên, một thiếu nữ mặc quần jean, xuất hiện ở trước mặt Hà Thời Minh, sắc mặt có chút lo lắng nói: “Hà Thời Minh, viện trưởng không làm gì anh chứ?”
Vương Kiến Ba nhìn thấy thiếu nữ, lập tức hoảng sợ nói: “Điền Phức Vi?”
Nói xong, nhìn Hà Thời Minh một cái, lại nhìn Điền Phức Vi một cái.
Hai người này, quan hệ này!
Chu Thăng sửng sốt một lát.
Sau đó, ho nhẹ một tiếng nói: “Tôi đi trước, mấy đứa nói chuyện đi.
”
Hà Thời Minh gật nhẹ đầu, sau đầu quay đầu nhìn về phía Vương Kiến Ba.
Vương Kiến Ba sờ cái ót hạt dưa, vẻ mặt đần độn mà nói: “Cậu nhìn chằm chằm tôi thế làm gì?”
Hà Thời Minh: “! ”
Anh liếc mắt, nói với Điền Phức Vi: “Phức Vi, đi thôi, chúng ta tìm một chỗ không người trò chuyện.
”
Nói xong, đưa tay kéo tay nhỏ của Điền Phức Vi, đi về phía bãi tập.
Điền Phức Vi cũng không từ chối, cứ như thế tùy ý Hà Thời Minh nắm tay, đi về phía trước.
Vương Kiến Ba: “?”
Mẹ nó!
Cái gì gọi là tìm một chỗ không người trò chuyện?
Còn Phức Vi?
Gọi thân thiết như thế?
Hơn nữa đã bắt đầu dắt tay rồi?
Hai người này tiến triển cũng nhanh quá đi?
Chỉ