Người ở đây, có một người thì tính một người, toàn bộ đều mở to hai mắt nhìn, không dám tin nhìn chằm chằm vào Hà Thời Minh, giống như nhìn thấy một tên quái vật!
"Nét chữ cứng cáp! Đây là tiêu chí của cấp bậc bậc thầy!"
"Trời ạ! Tôi không phải là đang nằm mơ chứ?"
"Lại có thể tận mắt nhìn được thư pháp của bậc thầy! Hơn nữa vừa rồi còn mắng chửi người anh ta là không hiểu gì về thư pháp, tôi cảm giác tôi thật chán nản rồi!"
"Một bậc thầy thư pháp hơn hai mươi tuổi! Giới thư pháp chỉ sợ phải xôn xao thôi!"
"Thư pháp ở Lâm An của chúng ta vậy mà làm khó một vị bậc thầy thư pháp, lần này giới thư pháp Lâm An chúng ta chỉ sợ phải trở thành trò cười cho cả giới thư pháp trong nước!"
"! "
Bậc thầy thư pháp nha!
Một tồn tại truyền kỳ!
Trước lúc này, bọn họ vốn không có bất cứ người nào nhìn thẳng Hà Thời Minh.
Dù sao nơi này là tranh tài thư pháp, so đấu chính là thư pháp, mặc dù Hà Thời Minh có tiền, nhưng trong hội thư pháp, vốn chẳng là cái gì cả.
Càng đừng nói tới vừa rồi Hà Thời Minh còn ngăn cản hủy thư pháp, nói rõ thư pháp không đẹp mắt bằng cầu lam, còn ở trước mặt mọi người chất vấn kết quả tranh tài của Hiệp hội thư pháp.
Trong mắt bọn họ, kiểu người như Hà Thời Minh, vốn chính là một kẻ ngạo mạn tự cao, một tên nhóc không coi ai ra già mà thôi.
Ai có thể ngờ tới, tên này vậy mà là bậc thầy thư pháp chỉ có trong truyền thuyết của giới thư pháp chứ?
Khó trách anh lại dám nói quán quân Viên Tử Thu viết chữ tệ hại.
Hèn chi anh dám nói với Lỗ Hướng Dương, để bọn họ mở mang kiến thức một chút cái gì gọi là thư pháp thực thụ!
Người ta không phải là tự cao tự đại, mà là tự tin!
So với bậc thầy thư pháp, đừng nói Viên Tử Thu, cho dù là sự tồn tại cấp thầy thư pháp như Lỗ Hướng Dương cũng vốn không đủ tư cách!
Trần Vĩnh Lượng chật vật nuốt nước miếng một cái, mí mắt điên cuồng nhảy loạn!
Bậc thầy thư pháp?
Hà Thời Minh lại là bậc thầy thư pháp?
CMN!
Cái người này còn để người khác lăn lộn nữa hay không đây!
Sớm biết vừa rồi đã để Hà Thời Minh trực tiếp biến đi!
Kết quả bây giờ thì tốt rồi, không phải chỉ để Hà Thời Minh viết thôi sao, bây giờ chỉ có thể đâm lao theo lao thôi!
Điền Phức Vi ngạc nhiên nhìn về phía Hà Thời Minh nói: "Thời Minh, anh! Anh là bậc thầy thư pháp sao?"
Hà Thời Minh cười khẽ một tiếng, không trả lời vấn đề của cô, mà là quay dầu nhìn về phía Trần Vĩnh Lượng, hỏi: "Viện phó Trần, hiện tại, tôi nói ông không hiểu về thư pháp, có vấn đề gì không"
Trần Vĩnh Lượng nghe nói như vậy, mặt mo lập tức đỏ lên.
Có vấn đề gì không?
Luận về chức vụ, ông ta là một Phó viện trưởng, Hà Thời Minh chỉ là một học sinh.
Hà Thời Minh kém xa ông ta vạn dặm!
Nhưng bàn với thư pháp, một bậc thầy thư pháp nói ông ta không thư pháp, vậy ông ta có thể nói cái gì?
Cái gì gọi là bậc thầy?
Bậc thầy chính là trần nhà, đại biểu cho cấp cao nhất!
Khiêu khích bậc thầy, chính là đang gây hấn với toàn bộ giới thư pháp, cho nên lời người xưa từng nói, bậc thầy không thể sỉ nhục!
Lúc này, Quách Minh đứng dậy, sắc mặt âm trầm nói: "Tôi thấy dù thư pháp của Viên Tử Thu không tệ, nhưng lại không tốt như Điền Phức Vi, nhưng Điền Phức Vi là học trò của tôi, tôi không thể nói gì giúp con bé! Chỉ là thấy con bé lấy hạng sáu, tôi thực sự cảm thấy kết quả này không hợp!"
"Đương nhiên!"
Hà Thời Minh gật đầu nói: "Trình độ thư pháp của Điền Phức Vi tuyệt đối tốt nhất trong số những người này, mặc dù Viên Tử Thu không tệ, nhưng tối đa cũng chỉ là hạng hai, hạng ba, chắc chắn không thể nào vượt xa khỏi Điền Phức Vi!"
Người xem ở hiện trường, sau khi nghe thấy lời này của Hà Thời Minh, đều nhìn về phía Viên Tử Thu, cả khuôn mặt đều là vẻ tiếc thương.
Vừa đạt được quán quân của trận tranh tài thư pháp, kết quả lại bị một bậc thầy thư pháp vả mặt!
Hà Thời Minh nói anh ta không thể lấy hạng nhất, cho dù là toàn bộ người ở Hiệp hội thư pháp Lâm An cho Viên Tử Thu hạng nhất, cũng không có ý nghĩa gì nữa!
Đây là quyền uy thuộc về bậc thầy thư pháp!
Trong nhóm người, sắc mặt Viên Tử Thu đã trắng bệch.
Từ khi Hà Thời Minh lộ ra cấp bậc thư pháp bậc thầy của mình, anh ta đã biết mình phải thua rồi.
Cái danh bậc thầy thư pháp đủ để đè chết anh ta.
Anh ta dùng tất cả năng lực, hao phí một số tiền khổng lồ, cũng chỉ vì có thể được Hội trưởng Hiệp hội thư pháp Lâm An trực tiếp chỉ dạy, để mình có thể cắm dùi vào trong giới thư pháp.
Trái lại Hà Thời Minh, vừa ra trận đã lập tức đứng trên đỉnh cao, trở thành sự tồn tại ngay cả anh ta cũng phải