Trong nhà ăn.
Hầu như tất cả sinh viên, đều tập trung vào Tần Lệ Nhã.
Ngay cả những người không biết Tần Lệ Nhã, nghe bạn học giới thiệu xong, cũng vội vàng quay sang nhìn.
Chủ tịch xinh đẹp nhất Lâm An, nổi tiếng như vậy, ai mà không muốn nhìn lần nữa?
Càng không nói đến tập đoàn Tần Thương, là công ty lớn mà họ muốn gia nhập nhất.
Họ đều muốn biết, Tần Lệ Nhã đến đây, rốt cuộc là muốn làm gì.
Trong ánh mắt của hàng trăm người, Tần Lệ Nhã bình tĩnh bước đến lớp của Chu Thăng.
Chu Thăng ho nhẹ, đi đến trước mặt Tần Lệ Nhã, hít một hơi thật sâu, thể hiện dáng vẻ phong lưu cười nói: “Xin chào Tần tổng, tôi là Chu Thăng, cô…”
“Ừ.
”
Vẻ mặt Tần Lệ Nhã không hề thay đổi, sau đó…
Trực tiếp đi qua bên người Chu Thăng, tiếp tục đi vào trong.
“Kìa….
”
Chu Thăng ngây người đứng ở đó, há hốc mồm.
Cái gì …
Chỉ một chữ ‘Ừ’?
Không có chữ nào khác?
Sau đó, gương mặt già nua của ông ta đỏ lên!
Dm!
Ông ta đường đường là giáo viên hướng dẫn năm cuối, không lẽ lại mất mặt như thế?
Nhưng đối mặt với Tần Lệ Nhã, ông ta không dám làm gì.
Không chỉ ông ta, mà toàn bộ Đại học Lâm An, ngoài hiệu trưởng phó hiệu trưởng và những lãnh đạo cấp cao ra, ai dám chọc Tần Lệ Nhã không vui chứ?
Phạm Vân Hải và những người khác nhìn Chu Thăng bị phớt lờ, trên mặt hiện rõ sự nghi ngờ.
Không phải tới tìm Chu Thăng? Vậy tới làm gì?
Chỉ có một mình Vương Kiến Ba, nhìn thấy Tần Lệ Nhã liền ngạc nhiên mở to mắt không dám tin nhìn Hà Thời Minh.
Cũng chính vừa nãy, Hà Thời Minh nói Tần Lệ Nhã đang tới tìm anh!
Lúc đó Vương Kiến Ba vẫn còn mỉa mai Hà Thời Minh, nói anh sao không nói là thần tiên đang tới luôn đi?
Kết quả một lúc sau, Tần Lệ Nhã lại tới đây thật?
Trùng hợp ư?
Nhưng thế thì cũng quá trùng hợp rồi?
Dưới ánh mắt của vô số người, Tần Lệ Nhã tự tin, tự nhiên đi tiếp vào trong, từng bước từng bước đều ảnh hưởng đến tâm tư của mọi người.
Mà hướng cô đi tới chính là nơi nhóm sinh viên do Chu Thăng đưa đến.
Phạm Vân Hải nhìn cảnh này thì bị sốc.
Chắc không phải, là tới tìm anh ta chứ?
Mặc dù anh ta và Tần Lệ Nhã trước giờ không có bất cứ mối quan hệ qua lại nào.
Nhưng là hội trưởng hội học sinh, Phạm Vân Hải vẫn có tự tin.
Trong đám sinh viên bọn họ, anh ta là người duy nhất nổi bật, trừ anh ta ra, không ai khác có tư cách để Tần Lệ Nhã đích thân tới đây.
Nghĩ đến đây, Phạm Vân Hải hít sâu một hơi, tiến lên một bước, đi tới trước mặt Tần Lệ Nhã.
Sau đó, trên mặt nở nụ cười tiêu chuẩn của một quý ông, anh ta cười nhẹ: “Xin chào Tần tổng, tôi…”
Tần Lệ Nhã xoay người đi ngang qua anh ta!
Từ đầu đến cuối cũng không thèm nhìn anh ta một cái, thậm chí câu ‘ừ’ còn không có, trực tiếp đi qua luôn, để lại một mình Phạm Vân Hải hóa đóa ở đó, trên mặt xấu hổ, chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
Chó đẻ!
Không phải đến tìm mình?
Vậy là tìm ai?
Phạm Vân Hải lập tức nhìn những sinh viên còn lại.
Lúc này, Hà Thời Minh đột nhiên đứng dậy.
Người bên cạnh thấy cảnh này, vội vàng kéo Hà Thời Minh nói: “Tên nhóc thối, vừa nãy cậu đắc tội hội trưởng Phạm chưa đủ à, còn dám xúc phạm Tần tổng đúng không? Ngồi im ở đây cho ông!’
Ba người bên cạnh cũng tức giận trừng mắt nhìn anh.
Tần Lệ Nhã là ai?
Đó là Chủ tịch xinh đẹp nhất Lâm An, đến cả hiệu trưởng của họ nhìn thấy Tần Lệ Nhã cũng phải khách khí nói chuyện!
Mặc dù không biết hôm nay vì sao Tần Lệ Nhã lại đột nhiên xuất hiện ở đây, nhưng ngay cả giáo viên hướng dẫn của họ, cả hội trưởng hội học sinh Phạm Vân Hải, đều phải âm thầm chịu đựng, bây giờ Hà Thời Minh còn muốn đến gần cô, đây không phải khiến Tần Lệ Nhã thêm không vui sao?
Họ không lo việc Tần Lệ Nhã sẽ gây rắc rối cho Hà Thời Minh, mà họ sợ liên lụy đến chính mình!
Nếu không phải do Hà Thời Minh, sao họ lại phải ngồi bàn cuối cùng này?
Chỉ là sau đó, họ kinh ngạc!
Chỉ thấy Tần Lệ Nhã đang đi thẳng đến bàn của họ,
Sau đó, đứng yên!
Khí phách mạnh mẽ, trực tiếp dọa đám người Trần Chí Quân sợ không dám thở mạnh!
Cảm giác thụ sủng nhược kinh*!
*Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ
Sau đó, trong ánh mắt không thể tin được của mọi người, gương mặt tựa tảng băng ngàn năm của