“Hay là chúng ta đổi chỗ khác ăn cơm đi?” Tần Lệ Nhã đề nghị.
Hà Thời Minh gật đầu, ở đây xảy ra nhiều chuyện như thế, ăn ở đây anh cũng không có cảm giác ngon miệng.
Mặc dù răng anh tốt nhưng cũng tùy trường hợp.
Một lúc sau hai người đến một nhà hàng khác.
Sau khi vào phòng, Tần Lệ Nhã nhìn Hà Thời Minh chằm chằm, nhìn trái nhìn phải, nhìn đến Hà Thời Minh mù mịt luôn.
Hà Thời Minh sờ sờ mặt, nghi ngờ hỏi: “Trên mặt tôi… có hoa à?”
Tần Lệ Nhã lắc đầu nói: “Không có.” Nói xong lại tiếp tục nhìn Hà Thời Minh.
Hà Thời Minh: “...”
Không có hoa cô nhìn tôi như thế làm gì?
Hà Thời Minh bị nhìn chằm chằm một hồi, bứt rứt lo lắng vò đầu bứt tai nói: “Vậy trên mặt tôi… có dính cái gì à?”
“Cũng không có.” Tần Lệ Nhã đáp.
Nói xong lại tiếp tục nghiêng đầu nhìn Hà Thời Minh, chớp chớp đôi mắt to linh động.
Hà Thời Minh vốn có da mặt mỏng, sao chịu được ánh mắt như thế của Tần Lệ Nhã, khuôn mặt liền đỏ bừng.
Ánh mắt này là ý gì đây?
Trời ạ cô muốn nói gì trực tiếp nói không được à, cô cứ như thế rất dọa người có biết không hả!
Từ từ!
Ánh mắt sùng bái này, không lẽ là nhìn trúng anh? Hay là muốn hôn?
Tâm trạng Hà Thời Minh trở nên kích động!
Mình có nên chủ động tí không nhỉ?
Nhưng bị đánh thì làm sao giờ?
Hà Thời Minh nhìn chằm chằm vào hai má xinh đẹp, đôi môi đỏ mọng xinh xắn của Tần Lệ Nhã, trong lòng chợt dậy sóng.
Thôi!
Kệ vậy!
Hà Thời Minh hít một hơi thật sâu, cổ vũ cho chính mình.
Một hơi, hai hơi, ba hơi, bốn hơi…
Ngay khi anh chuẩn bị hít hơi thứ 9999 thì Tần Lệ Nhã đột nhiên cúi đầu thật sâu với Hà Thời Minh, vẻ mặt chân thành nghiêm túc nói: “Anh Hà, lần này thật sự may mà có anh, nếu không tôi thật sự không biết nên thoát thân như thế nào! Cảm ơn anh Hà.”
Hà Thời Minh đơ ra, khuôn mặt hơi đỏ.
Đm! Không phải là tỏ tình với mình à?
Vãi thật, nguy hiểm quá! Suýt nữa thì nhầm!
Hà Thời Minh nhanh chóng đỡ Tần Lệ Nhã: “Cảm ơn gì chứ, cái này căn bản không liên quan đến tôi! Thật đấy!”
Đùa chứ, nếu Tần Lệ Nhã hiểu lầm coi anh như yêu quái có phép thuật, vậy thì lợi bất cập hại rồi.
Nhưng bàn tay nhỏ bé của Tần Lệ Nhã mềm thật, lúc nãy ở tòa Vinh Hoa lo lắng quá nên không chú ý, giờ mới để ý mềm như không xương vậy.
Hà Thời Minh không nhịn được mà vân vê hai lần.
Tần Lệ Nhã nào biết được tâm lý thô tục của Hà Thời Minh, chân thành nói: “Anh Hà nói đùa rồi, hôm nay tôi mới biết khả năng của anh Hà! Sao anh lại biết Lưu Minh Thành sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn vậy?”
Lúc trước Hà Thời Minh nói với cô chuyện hỏa hoạn, cô còn cảm thấy Hà Thời Minh chính là chân nhân bất lộ tướng*.
Bây giờ lại chỉ một câu liền chỉ ra Lưu Minh Thành sẽ xảy ra chuyện, mà vừa nói xong, Lưu Minh Thành liền xảy ra chuyện! Nếu như Hà Thời Minh nói là trùng hợp, Tần Lệ Nhã có đánh chết cũng không tin! Hà Thời Minh này rất có khả năng chính là cao nhân ẩn mình, chỉ là giả làm người bình thường mà thôi.
*người giỏi giang thường hay ẩn tài, không tùy tiện thể hiện tài năng.
“Không cần biết cô có tin hay không nhưng những chuyện này chỉ là trùng hợp, tôi căn bản không hề biết là chuyện gì đang xảy ra, chỉ thuận miệng nói một câu thôi.” Hà Thời Minh cười ha hả nói.
Tần Lệ Nhã: “...”
Quả nhiên, những người hay khoe khoang nói phét đều không có năng lực.
Người càng giỏi càng khiêm tốn, giống như Hà Thời Minh bây giờ.
Người như thế này càng phải qua lại thân thiết! Nói không chừng sau này Hà Thời Minh có thể giúp cô chuyện lớn, giống như lần này cứu được cô từ tay Lưu Minh Thành.
Không lâu sau, thức ăn đã lên.
Tần Lệ Nhã ngồi xuống, vẻ mặt lo lắng nói: “Anh Hà, lần này Lưu Minh Thành chịu thiệt thòi lớn như vậy, chắc chắn sẽ không chịu để yên, rất có khả năng sẽ tìm anh kiếm chuyện! Đều là do tôi liên lụy đến anh! Xin lỗi anh!”
Hà Thời Minh nhếch mép nói: “Tôi đã nói là không liên quan đến tôi rồi, cũng không phải tôi làm anh ta bị thương, chỉ là anh ta đen thôi, cho dù họ có muốn kiếm chuyện cũng không kiếm lên người tôi được!”
Trước khi đối phó với Lưu Minh Thành, anh đã cân nhắc đến mặt này nên từ đầu đến cuối đều duy trì phạm vi cách Lưu Minh Thành hơn 1m.
Kể cả Lưu gia có muốn điều tra anh, kiếm chuyện với anh thì cũng chẳng có lý do nào cả.
“Lưu gia không quan tâm mấy cái này đâu.” Tần Lệ Nhã thở dài: “Lưu Minh Thành bị thương nặng như vậy, Lưu gia chắc chắn sẽ tìm một người để trút giận, đám người Lưu Minh Thành chắc chắn sẽ nghĩ cách đổ tội cho anh!”
Hà Thời Minh nghe vậy tâm trạng hơi trầm xuống.
Cũng đúng, không phải ai cũng nói đạo lý.
Có những người còn không quan tâm đ*o lý gì cơ! Nhưng nếu đã làm rồi, Hà Thời Minh không hối hận gì hết!
“Vậy cứ để họ làm đi!” Hà Thời Minh nói thẳng.
Có hệ thống trong tay, anh vẫn không tin! Nếu thật sự muốn cùng anh đấu đến cùng, đừng nói Lưu gia tỉnh lỵ, kể cả là Thiên vương lão tử đến, Hà Thời Minh cũng dám đấu một trận!
Tần Lệ Nhã do dự một hồi, tò mò hỏi: “Anh Hà, anh nên biết rõ bối cảnh khủng bố của Lưu Minh Thành, vừa nãy đứng ra bênh vực cho tôi, anh không nghĩ đến hậu quả sao?”
“Nghĩ đến rồi nhưng cũng không thể nhìn cô đi cùng tên háo sắc kia được, cô đi cùng với tôi, là đàn ông đương nhiên phải bảo vệ cô an toàn! Đây không phải điều nên làm à?”
Tần Lệ Nhã nghe vậy thì trở nên im lặng.
Mặc dù Hà Thời Minh nói nghe có vẻ đơn giản nhưng liệu có mấy ai có thể làm đến mức đó? Lần trước gặp phải côn