Sau khi tắt điện thoại, Hà Thời Minh thẫn thờ một lúc, sau đó mở diễn đàn trường ra, bấm vào phần tin nhắn của Điền Phức Vi.
Nếu Điền Phức Vi đã giúp anh, tất nhiên anh phải cảm ơn người ta một câu.
Mặc dù không thân thiết gì, hơn nữa lúc này mọi người đều chọn rời bỏ anh, bao gồm cả người anh em thân thiết cũng phản bội anh, có thể đứng ra lên tiếng vì anh cực kỳ hiếm có.
Nhưng anh không có wechat của Điền Phức Vi, không cách nào liên lạc được, chỉ có thể để lại tin nhắn ở đây.
Nhưng mà, nên cảm ơn như nào đây?
Hà Thời Minh nghiêm túc suy nghĩ một lúc, sau đó bắt đầu viết.
Không lâu sau, lá thư cảm ơn mấy trăm chữ lưu loát đã được viết xong.
Nhưng nhìn lại, càng nhìn càng không hài lòng.
Nhiều chữ như thế, Điền Phức Vi có xem không?
Với cả mấy trăm chữ này, từ đầu đến cuối, có thể tóm gọn trực tiếp bằng từ “cảm ơn”!
Cuối cùng Hà Thời Minh lại xóa hết tất cả đi, chỉ gõ chữ “cảm ơn” rồi gửi đi.
Sau đó hồi hộp chờ nữ thần trả lời.
Đợi hơn 10 phút, Điền Phức vẫn không trả lời anh, cuối cùng chỉ đành thoát tin nhắn, rời khỏi diễn đàn.
Chắc là không nhìn thấy, thôi vậy, ngày mai đứng trước mặt cô ấy nói cảm ơn vậy.
…
Cùng lúc đó, trong biệt thự Giai Nghi, thành phố Lâm An.
Trong phòng ăn.
Đinh Xuân Hương đã chuẩn bị xong cơm nước, cô đến phòng Phức Vi gọi hai tiếng.
“Phức Vi, ăn cơm thôi! Phức Vi?”
Nhưng gọi hai tiếng, bên trong không có tiếng trả lời nào?
“Sao thế này? Con nhóc này đang làm gì vậy?” Đinh Xuân Hương nghi ngờ lẩm bẩm, sau đó xoay người đi vào phòng ngủ của Điền Phức Vi.
Vừa đi vào đã thấy Điền Phức Vi đang ngồi trên giường, nhìn chằm chằm vào điện thoại ngẩn người, ngay cả Đinh Xuân Hương đi đến bên cạnh cũng không phát hiện ra.
Đinh Xuân Hương nhẹ nhàng thò đầu vào xem màn hình điện thoại của Điền Phức Vi.
Bên trên là bảng tin nhắn, chỉ có hai chữ “cảm ơn”.
Điền Phức Vi chỉ nhìn hai chữ “cảm ơn” trên màn hình điện thoại đến ngẩn người, cũng không biết đã ngẩn người bao lâu rồi.
Nhìn thấy cảnh này, trong mắt Đinh Xuân Hương hiện lên sự nghi ngờ.
Trước giờ cô chưa từng thấy Điền Phức Vi như này, dáng vẻ thất thần này giống hệt cô hồi đó.
“Tiểu Vi?” Đinh Xuân Hương nhẹ giọng gọi.
Điền Phức Vi lập tức tỉnh lại, vội vàng đặt điện thoại sang một bên, có chút hoang mang không biết làm thế nào nói: “Dì, đến giờ ăn cơm rồi à?”
Đinh Xuân Hương vỗ vai Điền Phức Vi, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Vi, có phải có tâm sự gì không?”
“Không có không có!” Điền Phức Vi vội xua tay.
“Nhìn bộ dạng hoang mang của cháu đi, còn nói không có! Dì nhìn cháu lớn lên, còn không hiểu cháu chắc? Bình thường cháu có ha luống cuống như này không?” Đinh Xuân Hương nghiêng đầu hỏi.
Cô là người từng trải, còn cái gì chưa trải qua?
Nhưng nhìn nét mặt của Điền Phức Vi, cô liền biết Điền Phức Vi có gì chuyện gì đó giấu cô, mà rất có khả năng là chuyện tình cảm.
“Cháu…” Điền Phức Vi ngập ngừng.
Đinh Xuân Hương cười thầm nói: “Không sao, có bất cứ chuyện gì cũng có thể nói với gì! Dì cũng từng trải qua tuổi của cháu, biết mấy đứa các cháu ở tuổi này như nào, cháu nói dì nghe, có lẽ dì có thể giúp được cháu! Cháu yên tâm, dì chắc chắn sẽ giữ bí mật cho cháu, bao gồm cả mẹ cháu.”
Điền Phức Vi trầm tư hai giây, cuối cùng lắc đầu nói: “Cảm ơn dì, nhưng chuyện này cháu muốn tự xử lý.”
“Được.” Đinh Xuân Hương cười nhẹ, buông tay ra nói: “Dì không ép cháu! Nhưng dì phải nhắc nhở cháu, đời người ngắn lắm, nhất định phải hiểu cách trân trọng, đừng để mất đi rồi mới hối hận! Giống như dì vậy…” Mặt cô để lộ vẻ xúc động.
Điền Phức Vi sửng sốt, thăm dò hỏi: “Dì, dì có thể kể cho cháu nghe chuyện của dì không?”
“Được.” Đinh Xuân Hương mỉm cười ngồi cạnh Điền Phức Vi, kéo tay của cô ấy, quay đầu nhìn