Hà Thời Minh nhìn bóng lưng của Điền Phức Vi, tóc đuôi ngựa dài xinh đẹp phía sau, nhìn giống như yêu tinh đang nhảy múa.
Hà Thời Minh nhìn si mê, anh chỉ cảm thấy mình bị hạnh phúc vây quanh, chưa bao giờ anh có cảm giác sung sướng như vậy.
Mãi cho đến khi bóng dáng Điền Phức Vi biến mất, Hà Thời Minh mới tỉnh táo lại, sau khi tự tát nhẹ bản thân, mắng mình là "đồ khốn già", liền vui vẻ tung tăng tung tẩy quay trở lại ký túc xá nam tìm Vương Kiến Ba.
…
Cùng lúc đó, văn phòng hiệu trưởng.
Phạm Vân Hải cúi đầu, im lặng không nói gì.
Đối diện với anh, hiệu trưởng Thôi Chí Nguyên đang nghe điện thoại.
Mà người ở đầu dây bên kia chính là Chủ tịch tập đoàn Tần Thương Tần Lệ Nhã.
"Vâng vâng, được được được, Tần tổng cô yên tâm, chuyện này tôi nhất định sẽ xử lý nghiêm túc." Thôi Chí Nguyên vẫn luôn cẩn thận, lúc này lại không ngừng cười với Tần Lệ Nhã đang ở bên kia điện thoại.
Chẳng có cách nào, trên diễn đàn trường rất nhiều người nói Tần Lệ Nhã bao Hà Thời Minh, nếu để Tần Lệ Nhã nhìn thấy chắc chắn sẽ gây rắc rối cho họ.
Nếu những chuyện này là thật, họ cũng không sợ Tần Lệ Nhã tìm đến.
Nhưng nếu những chuyện này là giả vậy hành vi của họ là vu khống.
Chỉ là diễn đàn trường không phải ông ta quản lý, ông cũng chỉ mới biết chuyện này, nếu biết sớm thì chắc chắn sẽ không để chuyện này xảy ra.
Tắt điện thoại, Thôi Chí Nguyên thở ra một hơi dài, ngẩng đầu nhìn Phạm Vân Hải nói: "Phạm hội trưởng, lần này cậu hồ đồ quá…"
Phạm Vân Hải cúi đầu càng thấp hơn.
Nếu trước mặt là người khác, anh ta dám tranh luận.
Nhưng đứng trước mặt anh ta bây giờ là hiệu trưởng đại học Lâm An, người có địa vị cao nhất đại học Lâm An! Cho dù ông ta nói gì, Phạm Vân Hải chỉ có thể thành thực lắng nghe.
"Nói gì đi, trong đầu cậu đang nghĩ gì?" Thôi Chí Nguyên ngồi trên ghế trầm giọng hỏi.
Phạm Vân Hải mở miệng nhưng không nói gì.
Thôi Chí Nguyên cười nhạt nói: "Có phải thấy Tần Lệ Nhã đến tìm Hà Thời Minh, cướp đi ánh hào quang của cậu nên nghĩ cách dạy dỗ người ta đúng không?"
"Không phải không phải!" Phạm Vân Hải vội vã xua tay.
"Vậy có phải cậu cảm thấy Hà Thời Minh quá bình thường, không nên có được tất cả nên cậu chướng mắt đúng không?" Thôi Chí Nguyên tiếp tục hỏi.
"Không không." Phạm Vân Hải lại xua tay, trên trán đã xuất hiện một tầng mồ hôi lạnh.
Đối mặt với câu hỏi dồn dập của Thôi Chí Nguyên, anh ta không thở nổi.
Chưa bao giờ những lời nói của Thôi Chí Nguyên lại mang đến cho anh ta nhiều áp lực như vậy.
"Vậy cậu nói xem là như thế nào?" Thôi Chí Nguyên cau mày hỏi.
Phạm Vân Hải lau mồ hôi lạnh trên trán, trả lời: "Là… là em nghĩ Hà Thời Minh bị bao, xúc phạm phong cách của trường chúng ta, sợ tên đó phá hỏng nên mới…"
"Phong cách của trường? Cần cậu phải lo lắng à?" Thôi Chí Nguyên ngắt lời Phạm Vân Hải.
Phạm Vân Hải tắt điện* ngay lập tức.
*ý là im luôn không nói được gì
Mặc dù anh ta là hội trưởng hội học sinh, có rất nhiều quyền lực, nhưng phong cách của trường nằm ngoài quyền quản lý của anh ta.
Thôi Chí Nguyên hít sâu một hơi nói: "Vốn dĩ chỉ là chuyện nhỏ, kết quả lại bị mấy cô mấy cậu làm ầm ĩ lên, cả trường đều biết đến rồi, vừa nãy Tần tổng trong điện thoại nói muốn truy cứu trách nhiệm trường chúng ta! Một khi truy cứu xuống, cậu có biết sẽ tạo ra ảnh hưởng lớn như thế nào không?"
Phạm Vân Hải nuốt nước bọt không dám phản bác, bởi chẳng có gì để phản bác cả.
Một khi Tần Lệ Nhã truy cứu trách nhiệm của trường, thế nào thì cả xã hội cũng biết, không chỉ là ở trường họ nữa.
Nếu như vậy, không chỉ nhà trường mất mặt, bao gồm cả Thôi Chí Nguyên và ban lãnh đạo của nhà trường đều có thể đối mặt với nguy cơ bị sa thải.
Dù sao chuyện lớn như vậy, nhất định phải có người đứng ra chịu trách nhiệm.
"Em xin lỗi hiệu trưởng Thôi, là em thiếu suy nghĩ." Phạm Vân Hải cúi đầu nói.
"Không phải là cậu thiếu suy nghĩ, mà là ghen tị! Ngu dốt! Hội trưởng hội học sinh, tôi thấy cậu không phù hợp tiếp tục làm nữa rồi!" Thôi Chí Nguyên hừ lạnh.
"Gì ạ!" Phạm Vân Hải ngẩng đầu lên không dám tin.
Thôi Chí Nguyên muốn thu lại chức hội trưởng hội học sinh của anh ta?
Còn chưa nói xong, Thôi Chí Nguyên đã tiếp tục: "Xét thất biểu hiện lần này của cậu cực kỳ tồi