Đối với sự kiên quyết từ chối của Hà Thời Minh, bác sĩ nam trung niên và y tá đều cạn lời.
Họ chưa từng gặp người như này.
Bác sĩ nam trung niên hít một hơi thật sâu nói: “Mặc dù cậu chỉ là mất sức nhưng nếu không kịp thời bổ sung năng lượng, rất dễ gây ra tổn thương vĩnh viễn.
Hơn nữa lần này cậu cứu nhiều người như vậy, vừa nãy đội trưởng Triệu đặc biệt sắp xếp nói đợi các vị lãnh đạo tự mình đến gặp cậu, đồng thời còn có phóng viên phỏng vấn, cơ hội tốt như vậy, bỏ lỡ rồi là sau không có đâu! Cậu cứ thành thật về bệnh viện với tôi đi.”
Vương Kiến Ba bên cạnh tiếp lời: “Đúng đấy lão Hà, cơ hội tốt như vậy mà.
Hơn nữa còn được lãnh đạo tự mình đến gặp, cơ hội tốt đó, bỏ lỡ lần này là không có nữa đâu, cậu đừng nghĩ vớ vẩn.”
Hà Thời Minh nghe bác sĩ trung niên và Vương Kiến Ba nói lại càng không muốn đi bệnh viện hơn!
“Không! Tôi không đi! Tôi nghỉ ngơi một lát là được rồi! Đợi đến cổng bệnh viện tôi sẽ xuống xe!” Hà Thời Minh hét lên.
Đùa chứ, lại còn phỏng vấn xong gặp lãnh đạo, đừng nói là chiều nay, cho dù mà đợi đến mai cũng không thoát thân được.
Đối với anh mà nói, thời gian là tiền bạc, không thể lãng phí được!
Còn về việc lên tivi nổi tiếng, da mặt anh vốn rất mỏng, sao có thể chịu lộ diện trước mặt nhiều người như vậy được, lại còn lên tivi!
Đối với anh mà nói, cứ bình thường là được rồi.
Còn việc nổi tiếng gì gì đấy, từ tận đáy lòng anh không muốn.
“Tại sao?” Vương Kiến Ba lo lắng hỏi.
“Tôi…” Hà Thời Minh do dự nói: “Tôi thật sự không sao rồi mà, không tin thì mọi người xem.” Nói xong liền duỗi duỗi chân.
Chân vẫn rất tê giống như bị kim châm nhưng không còn như trước không có cảm giác gì nữa, anh tin là chỉ cần vận động lại là có thể bình phục.
Sức khỏe của anh vốn khác người thường, dù sao cũng có huyết thanh siêu chiến binh, cơ thể không yếu đuối như người bình thường, cho dù là mất sức cũng sẽ nhanh chóng hồi phục.
Làm xong liền lấy từ trong túi ra 600 nghìn nói: “Yên tâm phí gọi xe cấp cứu tôi sẽ trả mấy người!”
“Vậy cũng không được!” Bác sĩ trung niên lắc đầu, thái độ kiên định nói: “Không phải vấn đề tiền bạc! Phí chữa trị không cần cậu lo, sẽ do tài vụ ứng ra! Nhưng lúc nãy, đội trưởng Triệu đã dặn dò rồi, bảo chúng tôi nhất định phải chữa cho cậu thật tốt, tuyệt đối không thể cậu xảy ra bất trắc.”
Y tá xinh đẹp khuyên: “Anh chàng đẹp trai, anh đừng từ chối nữa! Đây là cơ hội tốt mà không phải ai cũng có được đâu!”
Lúc nói chuyện, xe cấp cứu đã chạy tới trước cửa bệnh viện.
Các nhân viên y tế bao gồm cả xe đẩy, bình dưỡng khí, tất cả đều đã sẵn sàng.
Cửa xe cấp cứu vừa mở, những người này đã sẵn sàng tiếp nhận.
Nhưng cửa vừa mở, một bóng người đột nhiên nhảy ra từ bên trong, cúi đầu với mọi người nói: “Đắc tội rồi! Tạm biệt! Anh Vương! Đi!” Nói xong liền quay người chạy.
Vương Kiến Ba sững sờ, vội vàng kêu lên: “Vãi, chờ tôi với!” sau đó cũng vội vàng nhảy xuống đuổi theo.
Bên cạnh cửa xe.
Các bác sĩ và y tế phụ trách tiếp nhận bệnh nhân nhìn bác sĩ trung niên và cô y tá xinh đẹp đang ngồi đờ đẫn bên trong, nghi ngờ hỏi: “Bệnh nhân đâu?”
Bác sĩ trung niên chỉ vào Hà Thời Minh điên cuồng chạy đi, khóe miệng giật giật: “Vị đó chính là…”
Mọi người: “???”
Vãi, người vừa chạy đi là bệnh nhân?
Còn chưa đợi họ tỉnh táo lại, mấy xe tin tức phỏng vấn đột nhiên dừng lại bên cạnh.
Sau đó, một nhóm phóng viên lao xuống, trực tiếp lao thẳng lên trước xe cấp cứu, sốt sắng hỏi: “Anh hùng đâu? Chúng tôi muốn phỏng vấn anh hùng đã cứu 28 người!”
Bác sĩ trung niên nhếch mép nói: “Đừng phỏng vấn nữa, người chạy mất rồi…”
“Hả? Chạy rồi?” Tất cả phóng viên có mặt đều trợn tròn mắt.
Họ chạy theo xe cứu thương đến đây chính là vì muốn phỏng vấn Hà Thời Minh, giành được tư liệu đầu tiên về chuyện này.
Kết quả họ còn chưa kịp phỏng vấn, người