Bị đám người này phản bội, Hà Thời Minh nếu còn dùng vẻ mặt ôn hòa để đối diện với họ, chỉ có thể chứng minh là anh não tàn.
“Sao có thể chứ anh Minh!” Vương Tử Dương chạy đến trước mặt Hà Thời Minh, thở hổn hển nói: “Chúng ta là anh em tốt mà, sao em có thể nghĩ thế được, chuyện này không nói đùa được! Anh Minh có rảnh không, mấy người chúng em muốn mời anh Minh ăn cơm!”
“Không rảnh, không đi!” Hà Thời Minh trực tiếp đáp, nói xong liền mở cửa xe ra.
Anh thực sự không còn gì để nói với mấy người này.
Gặp được tri kỷ ngàn ly ít, người không hợp ý nửa câu nhiều.
Mặc dù nói con người lúc còn sống, nhiều bạn bè thì được giúp đỡ nhiều, nhưng không phải loại người nào cũng làm bạn được.
Có những người ích kỷ, nịnh bợ đều là bẩm sinh, ăn sâu vào trong xương máu.
Mình coi người ta là bạn, người ta lại cho rằng mình dễ bắt nạt, sau đó chắn ngang đường của mình khiến mình không có lối thoát, sau đó đá mình đi.
Mấy người trước mắt này, ở cùng họ ba năm, Hà Thời Minh vẫn luôn coi họ là bạn bè, có gì cũng nghĩ đến họ, đặc biệt là Vương Tử Dương, anh luôn coi cậu ta là bạn thân, nửa điếu thuốc cũng cho cậu ta một nửa.
Nhưng khi Hà Thời Minh gặp nạn, lúc Phạm Vân Hải cho người bôi nhọ anh, những người này lại kiên quyết dứt khoát đứng về phía chống đối anh, thậm chí còn mắng chửi ác hơn những người khác, như muốn dùng tốc độ nhanh nhất xóa bỏ tất cả ranh giới với anh, chứng minh với những người khác sự vô tội của họ.
Hà Thời Minh mệt rồi.
Ở đời chỉ cần có một người bạn thật lòng đối đãi là anh đã vừa lòng rồi.
Với cả anh cũng có rồi, còn những người này, kệ bọn họ vậy…
Lúc anh chuẩn bị lên xe, Hứa Khai Minh đột nhiên đi đến trước mặt Hà Thời Minh, vươn tay giữ cửa xe, cười hì hì: “Lão Hà, mấy người chúng tôi vẫn đang đứng đây này, sao lại đi vội thế, không phải là giàu lên rồi thì không nhận mấy người anh em này nữa chứ?”
“Đúng thế!” Một nam sinh khác bên cạnh cũng nói theo: “Lão Hà, bạn bè mấy năm rồi, mấy người bọn anh chỉ muốn mời chú ăn cơm thôi, chú như này là hơi quá đáng đấy.”
“Đúng đấy lão Hà, mặc dù lúc trước chúng tôi có chỗ không đúng nhưng cũng đâu có làm sao đúng không nào.
Cậu như thế này làm tổn thương chúng tôi lắm đấy.”
“Lão Hà, không còn sớm nữa, đi, đi uống rượu!” Nói rồi liền muốn kéo Hà Thời Minh.
Hà Thời Minh cau mày nhìn, mấy người này cũng giỏi tính toán thật.
“Đủ rồi đấy!” Vương Kiến Ba đột nhiên hừ lạnh nói: “Mấy người còn biết xấu hổ không? À, bây giờ lại chạy qua đây ra vẻ nịnh bợ, thế trước kia biến đi đâu mất đấy?”
Cách cư xử của anh với Hà Thời Minh không giống nhau.
Hà Thời Minh da mặt mỏng, không nói được mấy câu quá đáng, vẫn quen nhiệt tình giúp đỡ mọi người, không muốn đắc tội người ta.
Nhưng Vương Kiến Ba anh lại không quan tâm mấy cái đó, muốn nói gì thì nói, không thèm quan tâm đối phương là ai! Dám động đến anh thì thiên vương lão tử anh cũng dám chửi!
Hứa Khai Minh nhếch mép: “Lão Vương cậu nói gì thế, ra vẻ nịnh bợ gì cơ? Đừng nói mấy lời khó nghe thế chứ, chúng ta là bạn cùng ký túc ba năm đấy!”
“Chê!” Vương Kiến Ba vội xua tay: “Mấy người tài giỏi như các cậu, chúng tôi không dám với cao, tránh việc gây ra ảnh hưởng gì đấy, không phải cậu từng nói trước mặt mọi người, nói chúng tôi là nỗi ô nhục của đại học Lâm An, nói là xấu hổ khi làm bạn với chúng tôi à! Mấy cậu vẫn nên cách xa mấy đứa ô nhục như bọn tôi!”
Hứa Khai Minh nghe những lời này, sắc mặt đen lại.
Những gì Vương Kiến Ba nói quả thực là lời mà trước kia anh ta nói, nhưng lúc đó nói vậy anh ta không nghĩ gì, nhưng bây giờ nghe những lời này phát ra từ miệng Vương Kiến Ba, sao lại thấy khó nghe thế nhỉ? Thậm chí còn tức đến mức muốn thẳng tay tát Vương Kiến Ba.
Thằng mập chó chết này, hết chuyện để nói rồi à!
“Được đấy lão Vương.” Trần Chí Quân bên cạnh cười ha hả nói: “Gần giống vậy