Trên đường đến văn phòng hiệu trưởng.
Chu Thăng nói với Hà Thời Minh: “Hà Thời Minh, trước kia thầy có làm gì quá đáng với em, hy vọng là em không để trong lòng.”
Ông ta luôn muốn xin lỗi Hà Thời Minh, bởi trước đó ông ta đã làm không ít chuyện đắc tội Hà Thời Minh.
Nếu Hà Thời Minh chỉ là người bình thường thì không sao, nhưng một phú nhị đại lái siêu xe 240 tỷ, nói cậu ta là người bình thường, liệu có ai tin không?
Chu Thăng chỉ là một giáo viên hướng dẫn, sớm đã nhát gan muốn xin lỗi Hà Thời Minh rồi, chỉ là chưa tìm được cơ hội thích hợp, hơn nữa dù sao ông ta cũng là thầy giáo, cũng không muốn xuống nước như đám Vương Tử Dương.
Cho nên đến tận bây giờ, trên đường đưa Hà Thời Minh đến văn phòng, ông ta mới tìm được cơ hội.
Hà Thời Minh xua tay cười nói: “Thầy Chu đang nói gì thế, thầy là giáo viên của chúng em, mấy năm nay cũng lo lắng cho chúng em nhiều, cho dù giữa chúng ta có chuyện gì không vui cũng chẳng phải chuyện gì to tát, không cần để ý, em đã quên hết rồi.” Có những chuyện anh vẫn để trong lòng, nhưng có những chuyện anh chỉ lướt qua rồi quên.
Mặc dù Chu Thăng gây cho anh khá nhiều rắc rối, anh cũng không có cảm tình với Chu Thăng.
Nhưng Chu Thăng không phải cố ý nhắm vào anh, chỉ là do hoàn cảnh ép buộc mà thôi, không cần thiết phải nắm chặt không buông, nhất thiết phải báo thù.
Tuy rằng bây giờ anh có tiền, nhưng vẫn là anh của trước kia, cũng không phải kẻ tiểu nhân đắc chí.
Như Điền Phức Vi từng nhận xét về Hà Thời Minh, cho dù người khác đối xử với anh như thế nào thì anh vẫn luôn tươi cười lạc quan, chứ không phải dạng tiểu nhân, không có được thì ghen tị căm hận, có được thì lại suy tính hơn thua, suốt đời không có ngày nào được vui vẻ.
Một người có hạnh phúc hay không, nhất định có liên quan đến nền tảng kinh tế, nhưng không phải liên quan đến tính quyết định.
Chu Thăng nghe Hà Thời Minh nói vậy, trên mặt lộ vẻ cảm kích.
Nhiều nhất chính là Hà Thời Minh không gây phiền phức cho hắn, hai người duy trì quan hệ thầy trò bình thường thôi.
“Hà Thời Minh, em yên tâm, sau này thầy tuyệt đối không như trước kia nữa.” Chu Thăng cam đoan với Hà Thời Minh.
Hà Thời Minh lắc lắc đầu: “Thầy Chu khách sáo rồi.”
Chu Thăng bước nhanh hai bước đến trước mặt Hà Thời Minh nói: “Còn có một chuyện chắc là em chưa biết, chức hội trưởng hội học sinh của Phạm Vân Hải bị thu lại rồi.”
“Hở?” Hà Thời Minh dừng bước, kinh ngạc nhướng mày.
Chu Thăng cũng dừng bước, tiếp tục nói: “Không chỉ như thế, còn bị hiệu trưởng ghi chép lại, lưu trong hồ sơ của Phạm Vân Hải, coi như câu trả lời cho những việc xảy ra trước đây.”
Hà Thời Minh hít một hơi thật sâu nói: “Được thôi, nhưng cứ như vậy chắc Phạm Vân Hải hận em lắm.”
Bị ghi vào hồ sơ, hình phạt này có thể nói là khá ổn.
—
Không lâu sau, ba người đã đến văn phòng hiệu trưởng.
Lúc này trong văn phòng có bốn năm người đang ngồi, toàn bộ đều là lãnh đạo cấp cao của trường học.
Hiệu trưởng Thôi Chí Nguyên, trưởng phòng giáo vụ Đinh Quảng Khôn, chủ nhiệm giám sát phụ trách kỷ luật Trần Trí Vĩ,...!đều đang đợi sẵn ở đây.
Tất nhiên Vương Tử Dương và năm người khác đều đang đứng trong góc.
Cộc cộc cộc~
Chu Thăng gõ nhẹ vào cửa, nói với bên trong: “Hà Thời Minh đến rồi.”
“Ừ, vào đi.” Không biết là ai bên trong lên tiếng đáp một câu.
Chu Thăng quay đầu nói với Hà Thời Minh: “Các em vào đi, thầy không vào cùng các em được.”
Thành thật mà nói, đối mặt với trận chiến này, cho dù là giáo viên hướng dẫn, trong lòng cũng có chút nhát gan.
Hà Thời Minh gật đầu, cùng Vương Kiến Ba đi vào trong.
Vốn dĩ anh không muốn Vương Kiến Ba cùng vào, một mình anh vào là được rồi.
Vương Kiến Ba quá nóng nảy, anh lo Vương Kiến Ba đi vào sẽ xử luôn mấy người bên trong mất.
Nhưng Vương Kiến Ba lại sống chết muốn cùng anh đi vào, anh cũng không còn cách nào khác.
Sau khi đi vào, Hà Thời Minh cúi thấp đầu nói: “Chào các vị lãnh đạo.”
Đợi lúc anh đứng thẳng người lên, Đinh Quảng Khôn đang ngồi trong văn phòng bỗng nhiên đứng dậy kêu lên: “Vãi, là cậu?”
Hà Thời Minh nhếch mép cười: “Là em,