Mà trong lúc Hà Thời Minh đang ở nhà vui vẻ.
Tiểu khu Giai Nghi, nhà của Điền Phức Vi.
Phòng khách.
Sau khi Điền Phức Vi cúp điện thoại, Đinh Xuân Hương cười khoái trá hỏi: “Cháu đó, dì còn chưa nấu cơm, sao cháu lại lừa Hà Thời Minh là ăn rồi? Không lẽ có người hối hận rồi, không muốn đi ăn cùng cậu ta nữa?”
“Không phải mà.”
Điền Phức Vi lắc đầu nói: “Cháu xem tin tức, Hà Thời Minh vì cứu những người trên xe bus mà bị kiệt sức, đứng cũng không đứng được! Quay về trường còn bị chủ nhiệm Đinh gây sự, chắc cậu ấy cũng mệt lắm rồi, nghỉ ngơi mới là quan trọng nhất.”
Đinh Xuân Hương nghe Điền Phức Vi nói vậy, dở khóc dở cười nói: “Cô nhóc này, thảo nào người ta nói con gái hướng ra bên ngoài.
Ngày nào dì cũng ở nhà nấu đồ ăn ngon cho cháu, cháu còn không thèm quan tâm dì, Hà Thời Minh người ta còn chưa xác định quan hệ gì với cháu, cháu đã quan tâm người ta như thế rồi!”
“Đâu có!” Điền Phức Vi đỏ mặt nói: “Cháu không quan tâm dì lúc nào?”
“Chậc chậc chậc, nhìn cháu đi, mới nói thôi đã đỏ mặt rồi.” Đinh Xuân Hương không nói nên lời.
Điền Phức Vi vội vàng sờ lên khuôn mặt phát nóng của mình.
Đinh Xuân Hương thấy cảnh này, cười khúc khích nói: “Cô nhóc, theo như dì quan sát, Hà Thời Minh là một anh chàng rất dễ xấu hổ, hơn nữa có thể thành tích không bằng cháu, lại thêm việc cháu là hoa khôi đại học Lâm An, thế nên trước mặt cháu, cậu ta cũng có chút tự ti.
Cháu phải chủ động một chút, đừng tin mấy cái nữ quyền trên mạng rồi con gái không nên chủ động, cháu đã bỏ lỡ Hà Thời Minh một lần, nếu bỏ lỡ lần nữa thì có khả năng cả đời này, có muốn khóc cũng không khóc nổi!”
Điền Phức Vi hít một hơi thật sâu nói: “Cháu hiểu, nhưng rốt cuộc có thể đến được với nhau hay không, chỉ có thể dựa vào duyên số, nếu không có duyên thì cháu gò ép cũng không có tác dụng.”
“Cô bé ngốc!” Đinh Xuân Hương chỉ vào đầu Điền Phức Vi nói: “Hà Thời Minh chia tay với Triệu Phi Nhi, bây giờ quan hệ của cháu và cậu ta khá tốt, đây chính là duyên phận! Nếu không có duyên thì họ sớm đã có kết quả rồi, đâu có đến lượt cháu!”
Điền Phức Vi trầm tư một lát, gật đầu nói: “Được rồi, cháu sẽ thử, nhưng cháu không biết đến bao giờ… cháu mới có dũng khí để nói ra.” Trên mặt cô hiện vẻ không chắc chắn.
Có những lời một khi đã giữ trong lòng lâu thì rất khó nói ra.
Đinh Xuân Hương cũng là người từng trải, sao không hiểu tình trạng của Điền Phức Vi, cô cười thầm nói: “Không sao, ngày mai dì đi với cháu, cổ vũ cho cháu!”
“Không không không, cháu tự đi là được!” Điền Phức Vi vội vàng từ chối.
Nếu có Đinh Xuân Hương đi cùng, đến lúc đó cô càng không thả lỏng được.
“Rồi rồi, cháu tự đi thì tự đi.
Hôm nay dì không muốn nấu cơm, cháu nấu đi.” Đinh Xuân Hương trực tiếp nằm trên sopha, lộ ra đường cong cơ thể.
Điền Phức Vi cũng ngồi xuống sopha nói: “Cháu nấu không ngon, hay là đặt đồ ăn đi.”
“Cháu đặt đi, dì hết tiền rồi!”
“Dạ.” Nói xong Điền Phức Vi lấy điện thoại đặt hai phần đồ ăn.
Sau đó cô bỏ điện thoại xuống, vỗ vỗ Đinh Xuân Hương, lẩm bẩm: “Dì, chuyện này… cháu nghe nói có một loại cổ phiếu có thể tăng trưởng, muốn hỏi ý kiến dì.”
“Cổ phiếu nào? Hai hôm nay dì thấy có vài loại ổn, có khả năng tăng trưởng mạnh, để xem hai chúng ta có nghĩ giống nhau hay không.” Đinh Xuân Hương nhắm mắt cười haha nói.
“Là… cổ phiếu của năng lượng mới Hạo Dương.”
“Cái gì?” Đinh Xuân Hương kinh ngạc hô lên, bật dậy khỏi ghế sopha, vẻ mặt đầy kinh ngạc: “Năng lượng mới Hạo Dương? Cháu bị ngốc à? Cháu không biết dì đã bỏ vào đó hơn 1.2 tỷ sao?”
Điền Phức Vi rụt rè nói: “Cháu biết.”
Đương nhiên là cô biết, lúc đó cô mới vào đại học Lâm An không lâu, khoảng thời gian đó Đinh Xuân Hương ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, thề không đụng vào cổ phiếu nữa.
Nhưng chưa được ba tháng, Đinh Xuân Hương lại bắt đầu chơi cổ phiếu lại.
Dì không thiếu tiền, đừng nói