"Đương nhiên là chắc chắn!"
Ngô Thường Lâm trả lời: "Anh thấy tôi chào hỏi anh ta không? Nếu như tôi nhận nhầm thì sao anh ta lại để ý đến tôi chứ?"
Trịnh Khải Toàn nghe lời này cũng gật đầu.
Cũng đúng, vừa rồi thái độ và vẻ mặt của Hà Thời Minh khi đối mặt với Ngô Thường Lâm cũng khôgn giống như đang giả vờ.
Lẽ nào, bọn họ muốn đến trung tâm thượng mại để trải nhiệm cuộc sống à?
"Lúc đó anh là tổ trưởng của anh ta, có từng đụng chạm gì với anh ta không?" Trịnh Khải Toàn cảnh giác hỏi.
Ngô Thường Lâm biến sắc, sau đó anh ta vỗ đùi nói: "Chắc chắn không có! Hồi đó tôi và anh ta chính là anh em thân thiết, anh ta cũng gọi tôi là anh trai.
Quan hệ của tôi còn thân thiết hơn cả anh em ruột thịt, thậm chí còn có quan hệ rất mật thiết.
Tôi..."
"Tôi cho anh một cơ hội cuối cùng để nói lại một lần nữa." Trịnh Khải Toàn nói.
Anh ta không ngu.
Bộ dạng vênh mặt hất hàm sai khiến của Ngô Thường Lâm khi đối diện với Hà Thời Minh vừa rồi, anh ta đều nhìn thấy hết.
Có thể tưởng tượng ra cảnh bọn họ ở cùng một chỗ khi Ngô Thường Lâm đang làm tổ trưởng của anh là bộ dáng như thế nào.
Hơn nữa vừa rồi Ngô Thường Lâm cố ý làm trò như vậy trước mặt mọi người, khiến Hà Thời Minh không có thang mà xuống.
Đây căn bản không phải chuyện "anh em thân thiết" có thể làm ra.
Nếu Hà Thời Minh là người bình thường thì cũng thôi đi.
Anh ta cũng chưa rảnh rỗi đến mức chạy đi tìm công lý cho một người bình thường, tự tìm thêm việc cho mình.
Thế nhưng người có thể khiến cho đệ nhất thiếu gia của Lâm An là Lý Văn Phong phải trịnh trọng tiếp đãi thì lại hoàn toàn khác.
Hai vấn đề này hoàn toàn khác nhau.
Dựa vào tầm ảnh hưởng của Tập đoàn Thịnh An của nhà họ Lý, chỉ cần một câu nói cũng đủ khiến nhà họ Trịnh bọn họ xong đời.
Trung tâm thương mại cũng phải đóng cửa!
Thế nên anh ta phải biết rõ ràng.
Ngô Thường Lâm nghe Trịnh Khải Toàn nói, sắc mặt nhất thời trắng bệch.
"Sao vậy? Không nói được? Được lắm, chờ sau khi quay về tôi sẽ hỏi mấy người trong trung tâm thương mại là biết liền." Trịnh Khải Toàn nói.
"Tôi nói!"
Ngô Thường Lâm vội vàng nói: "Thật ra cũng không có chuyện gì, chỉ là sắp xếp cho anh ta nhiều thêm một chút việc, dù sao anh ta cũng là nhân viên partime, cũng không thể nào làm việc ở đấy được lâu, cho nên..."
Trịnh Khải Toàn hít một hơi thật sâu nói: "Cho dù là nhân viên part time hay chính thức thì khi bước vào cổng trung tâm thương mại cũng đều là người của trung tâm, đều phải được đối xử công bằng! Tôi cảm thấy tôi cần phải nói chuyện với ba tôi về chức vụ quản lý này của anh rồi."
Ngô Thường Lâm nghe nói thế thì trên mặt hiện ra vẻ tuyệt vọng.
CMN!
Anh ta vừa mới nhận chức quản lý.
Lại chỉ vì một tên Hà Thời Minh đã mất việc?
Nhưng đối với sắp xếp của Trịnh Khải Toàn, anh ta cũng không dám nói nửa chữ không.
Nhớ tới trận oanh động vừa rồi ở bộ phận bất động sản, cho dù chỉ là nhớ lại thôi anh ta cũng đều cảm thấy run chân!
Ai có thể ngờ được, người nghèo khổ mà trước đây mình vẫn luôn tùy ý bắt nạt, vậy mà lại là một nhân vật lớn có thân phận khủng như vậy?
Phòng nghỉ bên kia.
Sau khi Hà Thời Minh ngồi xuống, Lý Văn Phong rót cho anh một chén trà rồi nói: "Anh Hà, mời uống trà."
Hà Thời Minh nhận tách trà nói: "Cảm ơn cậu Lý, có thể cho tôi hỏi cậu Lý đây một chút không, trước đó chúng ta từng gặp nhau sau?"
Thái độ của Lý Văn Phong khiến cho anh có loại cảm giác được "yêu chiều mà sinh lo sợ".
"Ha ha..."
Lý Văn Phong cười khẽ một tiếng, nói: "Anh chưa từng gặp tôi, nhưng tôi thì đã từng gặp anh rồi.
Hơn nữa còn không chỉ một lần, mà là ghi nhớ trong đầu."
Hà Thời Minh nghe vậy thì vẻ mặt càng trở nên mờ mịt.
Thấy bộ dáng của Hà Thời Minh, Lý Văn Phong khẽ cười nói: "Lần đầu tiên tôi gặp anh Hà là ở Vinh Hoa Lầu! Lúc đó Trương Thiên Tuấn mời tôi đến Vinh Hoa Lầu, nói ở đó có hai babes* rất xinh đẹp, tôi liền đi luôn! Sau đó Trương Thiên Tuấn nói nhìn thấy kẻ thù nên đã mang theo người đi xuống.
Nhưng lát sau tôi ở trên tầng nhìn xuống lại thấy Trương Thiên Tuấn đã bị đánh vỡ mồm!"
*babes: Kiểu gái ngành nhưng là người nước ngoài.
Lý Văn Phong tiếp tục nói: "Lần thứ hai gặp mặt là đêm qua, lúc đầu là tôi đang theo đuổi một cô gái ngon trẻ đến nhà hàng Mai Khôi chơi một chút, kết quả là lại gặp anh đứng trên vũ đài, ánh sáng rực rỡ, đánh Lưu Phóng tàn tạ! Sau đó Lưu Phóng lại mời cha của Trương Thiên Vũ là Trương