Cũng không biết tấm “Giấy dán như ý” này có tác dụng với Lưu Bảo Toàn hay không.
Phía trên giấy dán giải thích rõ rằng, sẽ không có hiệu quả đối với các suy nghĩ phạm pháp xấu xa, không có hiệu quả đối với những suy nghĩ không thuần khiết.
Trung gian chuyển vàng của mình, có tính là phạm pháp hay không, có tính là không thuần khiết hay không?
Nếu như không có tác dụng, vậy chẳng phải là lãng phí miếng giấy dán như ý này hay sao?
Nhưng mà nếu không dùng, nếu trao đổi không thuận lợi với Lưu Bảo Toàn thì phải làm sao bây giờ?
Hà Thời Minh trầm ngâm một phút, cuối cùng cắn răng.
Liều mạng!
Mặc kệ là có tác dụng hay không, cũng nên thử qua mới biết!
Coi như cuối cùng miếng dán này thất bại, cùng lắm thì coi như không có miếng dán này thôi.
Dù sao giữ miếng dán này lại cũng không có tác dụng gì, chẳng lẽ còn thực sự có thể tìm người đàn ông khác để thử một chút xem hiệu quả của nó hay sao?
Ngay lúc anh chuẩn bị ra cửa, Vương Kiến Ba gọi tới.
“Alô, lão Hà, đang làm gì vậy?” Vương Kiến Ba hỏi trong điện thoại.
“Sao thế?” Hà Thời Minh hỏi lại.
Vương Kiến Ba cười haha nói: “Chuyện anh bảo tôi làm, phần lớn tôi đều đã làm sắp xong rồi, công ty túi tài chính cũng đã tìm được, hơn nữa đã nói với đối phương xong rồi, tiếp đó thì xem tài chính của anh lúc nào mới tới sổ, với lại lúc nào có thể tìm được đầy đủ mạng lưới giao thiệp giúp chúng ta mở đường!”
Hà Thời Minh nghe nói như thế, lập tức cười haha nói: “Lão Vương, cậu cứ đợi tin tức tốt của tôi đi, chậm nhất là buổi chiều, đến lúc đó tôi sẽ liên lạc lại cho cậu!”
“Hả? Bên anh cũng đã xong rồi hả?” Vương Kiến Ba kinh ngạc nói.
Hà Thời Minh cười haha: “Thiên cơ không thể tiết lộ, cúp đây!”
Sau đó, Hà Thời Minh bắt đầu chuẩn bị.
Buổi trưa.
Hà Thời Minh dựa theo lời hẹn của Lưu Bảo Toàn, đi tới nhà của Lưu Vân Vĩ.
Bình thường mời khách, đều là mời thẳng tới tiệm cơm, trừ khi là lời mời vô cùng long trọng, mới có thể chọn ở nhà.
Bởi vậy có thể thấy, Lưu Bảo Toàn đánh giá cao đối với Hà Thời Minh.
Tới cửa, Lưu Vân Vĩ đang đứng ở cửa chờ Hà Thời Minh.
Nhìn thấy Hà Thời Minh tới, Lưu Vân Vĩ lập tức chào đón nói: “Lão Hà!”
Hà Thời Minh cười lớn một tiếng nói: “Lão Lưu!”
Lưu Vân Vĩ nhìn thấy đồ vật gì đó ở trong tay Hà Thời Minh, khách khí nói: “Anh tới thì tới, sao còn mang đồ đạc sang.
”
“Haha, lần đầu tiên tới nhà người khác, sao có thể tới tay không.
” Hà Thời Minh trả lời.
Đang nói, một người đàn ông hơn sáu mươi tuổi từ bên trong đi ra, ông lão mặc một bộ đồ tây trang màu xám, chính là Lưu Bảo Toàn.
“Bạn học Hà, đã tới rồi, mau vào đi.
” Lưu Bảo Toàn khách khí nói.
Sau đó, ba người cùng đi vào bên trong.
Trong phòng khách, đồ ăn đã bày xong, trông còn rất phong phú.
“Vân Vĩ, rót rượu cho bạn học Hà!” Lưu Bảo Toàn nói.
“Vâng!” Lưu Vân Vĩ đáp một tiếng.
Hà Thời Minh vội vàng từ chối nói: “Tôi không thể uống, ngày hôm qua đã uống nhiều lắm rồi, bây giờ còn có hơi choáng váng, mà một lúc nữa tôi còn phải lái xe về.
”
“Không sao, anh uống nhiều thì tôi đưa anh về!” Lưu Vân Vĩ cười haha nói.
Hà Thời Minh: “! ”
Được rồi.
Xem ra rượu này là chạy không thoát rồi.
Đến giữa bữa cơm, Lưu Bảo Toàn khách khí nói với Hà Thời Minh: “Bạn học Hà, cậu đã cứu nhà chúng tôi, sau này có cần gì ở chỗ chúng tôi, cứ mở miệng, chỉ cần chú Lưu có thể giúp gì thì chắc chắn sẽ không từ chối.
”
Ông ta thực sự vô cùng biết ơn Hà Thời Minh.
Cho dù trận nổ đó đã phá hủy hết tất cả đồ đạc bên trong quán nướng, nhưng mà những cửa tiệm xung quanh lại không bị ảnh hưởng gì, có thể xem trong camera, nhìn thấy cảnh tượng khi quán đồ nướng nổ tung.
Lúc ấy Hà Thời Minh mới từ bên trong lao ra, phía sau chính là ngọn lửa hung hãn lao tới.
Nếu như những người đó chạy ra chậm một giây, thì có thể đã bị trận hỏa hoạn cắn nuốt, cho dù có thể thoát ra khỏi bên trong, đoán chừng thân thể cũng sẽ bị bỏng diện tích lớn.
Về phần con trai của ông ta, càng là chắc chắn phải chết.
Mà hết thảy những điều này, đều nhờ sự nhắc nhở của Hà Thời Minh, mới may mắn thoát khỏi tai nạn, không chỉ bảo vệ được mạng sống của Lưu Vân Vĩ, hơn nữa còn bảo vệ cả gia đình bọn họ, càng bảo vệ rất nhiều người giống như gia đình bọn họ vậy.
Chuyện người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, không có một ai muốn trải qua.
Sự đau khổ trong đó, hoàn toàn không phải là thứ