Đẹp cái Vẻ mặt kia của cô đi Lâm Sở Sở gần như sắp khóc, vội nói: “Không có, quan hệ của tôi và Đường Ân không tệ, hôm nào cũng gặp mặt nhau, quan hệ cực kỳ tốt…” Bùi Nhược cười, rất lễ phép nói: “Vậy thì tốt, dù sao chuyện này vẫn chưa xong đâu, tuy lần này Cục trưởng Trần chịu thiệt, nhưng dẫu sao người ta cũng ở trên đầu mọi người, mọi người tự cẩn thận một chút là được! Cậu Đường chỉ uỷ thác tôi xử lý chuyện này, chuyện sau đó mọi người tự nhìn rồi làm!” “Được! Được!” Ngô Mãn kích động gật đầu, thỉnh thoảng nhìn ra cửa. Đã một khoảng thời gian trôi qua rồi mà Đường Ân vẫn chưa đến, điều này khiến bà ta hơi hoảng hốt.
Đừng nói Đường Ân sẽ không đến nhé? Nếu không đến, vậy có phải luật sư Bùi sẽ không quan tâm nữa không? Lâm Sở Sở cũng đang lo lăng vấn đề này, chỉ có Lâm Thành coi như bình tĩnh, ông ấy biết nếu anh đã đồng ý thì chắc chắn sẽ đi qua.
Hơn mười phút sau, Đường Ân mới thong thả đi tới.
“Cậu ta đến rồi!” Ngô Mẫn chỉ vào Đường Ân, lần đầu tiên vui vẻ vì nhìn thấy anh như thế.
Bùi Nhược đứng dậy từ chỗ ngồi nhìn Đường Ân đi tới từ xa, trên mặt mang theo ý cười.
Thì ra là một chàng trai trẻ! Vào lúc này, Bùi Nhược mới biết người mình phải phục vụ lại là chàng trai trẻ trước mắt này.
“Đường Ân, cháu đến rồi!” Lâm Thành cười ha hả chạy nhanh ra: “Đúng là phải dựa hết vào cháu, nếu không chuyện hôm nay thật sự khó xử lý!” Đường Ân cười, khách sáo nói: “Không có gì, nếu lúc trước không phải có lời của chú Lâm, không biết cháu có chết đói không nữa? Đều là người một nhà, không cần phải tỏ vẻ xa lạ thết” “Đúng đúng đúng! Đều là người một nhà, không cần nói chuyện quá xa lạ!” Lâm Thành cười gượng gạo.
“Đường Ân, đến rồi còn không mau vào nhà!” Ngô Mẫn đi ra từ trong quán ăn, trên mặt mang nụ cười xán lạn, thay đổi một trăm tám mươi độ so với lúc trước.
Đường Ân chần chừ một lát, chân mày hơi nhướng lên.
“Đường Ân, anh đến rồi hả? Tôi rót nước cho anh!” Trên mặt Lâm Sở Sở mang theo nụ cười ấm áp.
“Không cần!” Đường Ân lạnh lùng từ chối, phe phẩy tay: “Nước mà cô Lâm rót à, Đường Ân tôi không nhận nổi đâu! Ở trước mặt tôi, vẫn nên dẹp cái vẻ mặt đó của cô đi, đừng khiến tôi ghét bỏ!” Lâm Sở Sở lập tức đứng hình ngay tại chỗ, nụ cười trên mặt dần cứng lại.
“Đường Ân à, nếu không uống nước thì dì lấy trái cây cho cháu nhé!” Ngô Mẫn giảm bớt xấu hổ nói.
“Không cần!” Đường Ân cứng nhắc đáp.
“Cậu Đường!” Bùi Nhược đã đi ra khỏi quán ăn nhỏ, hơi cúi người với anh.
Đường Ân gật đầu: “Vào trong nói “Vâng!” Bùi Nhược đồng ý, vô cùng lễ phép.
Ngô Mẫn cực kỳ lúng túng, sững sờ tại chỗ không biết làm sao. Khuôn mặt của Lâm Sở Sở cũng đỏ bừng, đôi mắt dần bốc lên hơi nước, cảm thấy Đường Ân có chút quá đáng! Đường Ân hoàn toàn không thèm quan tâm đến cô ta, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn cô ta, khiến đáy lòng cô ta rất bực bội. Mà vị luật sư Bùi kia cũng không khách sáo với cô ta chút nào, nhưng vừa thấy Đường Ân lại trở thành con chim cút như thế? Ngô Mãn bị giật mình, Lâm Sở Sở bên cạnh không phục trừng Đường Ân, quay đầu sang chỗ khác.
Đường Ân đi vào quán ăn nhỏ, ngược lại có hơi ngạc nhiên, nhìn thấy Lương Tử Thành vẻ mặt u ám ngồi trong góc.
Lương Tử Thành hoàn toàn không giúp được gì, lúc này đi cũng không được, ở lại cũng không xong, chỉ có thể ngồi ở đây chơi điện thoại trên tay.
“Cậu Đường, Tổng giám đốc Miêu bảo tôi đến đây, ý của ông ấy là để tôi tiếp nhận một vài việc vặt trên phương diện cuộc sống của cậu…” Bùi Nhược nhỏ giọng nói.
Đường Ân