Viên Chi Am nhìn bàn tay đang đến gần, khi bàn tay.
Dương Cầm tát lên mặt, Viên Chi Am cảm thấy trên mặt đau rát, cùng với lửa giận vô hạn trong lòng không ngừng thiêu đốt.
“Bà muốn chết à…” Sắc mặt Viên Chi Am lập tức thay đổi, giơ tay lên tát cho Dương Cầm một cái, trong phòng.
vang lên một tiếng bốp, tát cho Dương Cầm lảo đảo lùi về sau hai bước, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ.
Viên Chi Am sửng sốt một lát, mặc dù trong lòng vẫn hơi áyn: lưng sắc mặt vẫn: HN ớc: ‘Bà có thể ra ngoài được rồi, không được nói tui với “Được!” Dương Cầm ngơ ngác nhìn cảnh tượng này, vẫn không hiểu cho lắm, rốt cuộc có chuyện gì đang xảy ra.
Viên Chỉ Am lại ngồi xuống một lần nữa, sờ lên mặt mình, trong lòng dâng lên ấm ức vô hạn! Chuyện gì thế này? Tại sao khi Dương Cầm tát mình, lửa giận không kiềm chế được này lại bùng nổ, mà khi Đường Ân tát mình, cảm giác thoải mái về mặt tâm lý này lại quanh quẩn trong lòng cô ta từ đầu đến cuối.
Đây là… Điên rồi sao? Từ trước đến nay Viên Chi Am chưa bao giờ nghĩ đến, bản thân mình lại có một ngày như thế, lại có sở thích biến thái như vậy. Đây hoàn toàn không không phải là bản thân mà mình từng quen biết, cũng tuyệt đối không phải thứ mình muốn.
Chẳng qua cảm giác này thật sự rất sảng kho: Lúc này khi Viên Chi Am nhớ lại, trên mặt cũng hiện lên màu ửng đỏ, thậm chí còn không kiềm chế được hơi xấu hổ.
Đường Ân…Cái tên này thật sự khắc sâu trong đầu cô | ta. Chẳng qua khác với những người khác là, người ta ghi nhớ điểm tốt của Đường Ân, cô ta lại ghi nhớ sự nóng nảy của Đường Ân! Viên Chi Am có chút không kiềm chế được, cúi đầu im lặng một lát, xoay người đi ra ngoài cửa.
Vốn dĩ chỉ muốn dựa vào Đường Ân, để | mình có thể nhảy lên tầng cao nhất của xã hội, không ngờ được trong đầu cô ta lại có bóng dáng của Đường Ân! Viên Chỉ Am cảm thấy chuyện này thật đáng sợ, chuyện như thế này đã nằm ngoài dự đoán của cô ta, khiến cô ta không thể chấp nhận được! Nhưng mà...
Cảm giác bị Đường Ân tát khiến cô ta không cách nào tự kiềm chế được! Viên Chi Am không thể chịu đựng được, cô ta cảm thấy mình phải về nhà tám ta một lát, yên tính nghỉ ngơi một lát, sau đó tiện thể tự suy nghĩ về thái độ cuộc sống của mình...
Sáng sớm hôm sau, sau khi Đường Ân thức dậy, vừa mới tắm rửa xong đã nghe | thấy tiếng kêu sợ hãi vang lên trong phòng Kỳ Du Du.
Đường Ân hoảng sợ, vội vàng phá của phòng Kỳ Đu Đu, nhìn thấy Kỳ Du Du mặc áo ngủ Pikachu, gần như sắp bật khóc: "Sắp muộn rồi!" "Muộn sao?" Đường Ân sửng sốt một lát, lúc này mới nhớ ra, bây giờ cũng sắp tám giờ rồi, Kỷ Đu Đu thật sự sắp muộn rồi! Kỳ Du Du sắp khóc đến nơi, tôi qua sau khi ngủ thiếp đi, mơ rất nhiều giấc mơ khiến người ta xấu hổ. Cô mơ thấy mình mặc váy cưới màu trăng, khoác cánh tay Đường Ân, cùng đi vào cung điện kết hôn, sau đó lại mơ thấy: mình sinh mười mấy đứa trẻ, Đường Ân liên tục chế giễu cô là heo nái…
Ngủ một giấc tỉnh dậy, thế mà lại đến giờ này rồi sao? Đường Ân nhìn Kỷ Du Du hấp tấp, trên mặt cuối cùng nở nụ cười, cảm xúc của Kỷ Du Du cuối cùng đã bắt đầu thay đổi rồi! “Anh đưa em đi…” Đường Ân dựa vào ghế sô pha, một chân gác lên bàn trà, trêu chọc cười nói: “Có điều em phải hôn anh đã…” Kỷ Du Du xì một tiếng coi thường, mặt đỏ bừng chạy ra khỏi cửa, miệng nhỏ bĩu ra.
Đường Ân nhếch miệng nở nụ cười, làm dấu hiệu khẩu súng sau lưng Kỷ Du Du, sau đó pằng một tiếng, nhếch miệng cười.
Nhìn Kỷ Du Du chạy xa, Đường Ân cũng chuẩn bị một chút, chỉ loanh quanh trong phòng một