Âm… Bàn học trong phòng sách bị bản vỡ thành mảnh nhỏ, vụn gỗ bay khắp nơi.
Tim Đường Ân đột nhiên đập thình thịch, vội vàng kéo Kỷ.
Du Du vào lòng, sau đó che miệng cô lại, hai người đều nằm sấp dưới đất.
“Xảy ra chuyện gì vậy? Du Du? Du Du?” Trong tai nghe vang lên giọng nói sợ hãi của Mạnh Quán.
Đường ấn tháo tại nghe xiếu sÃ, nữ tẢ, t¿. lạ thay đổi.
Sát thủ! Có người muốn lấy mạng anh! “Đường Ân, không ngờ được đúng không?” Dưới lầu.
vang lên tiếng cười ha hả, sau đó là tiếng bước chân: “Không ngờ được tôi sẽ đến tìm cậu chứ gì?” Đường Ân như ngừng thở, ôm Kỷ Du Du chạy ra khỏi phòng sách, anh biết ở lại đây chỉ có thể chờ chết, cho.
nên nhất định phải rời khỏi đây. Ít nhất phải rời khỏi nơi này, nếu không thật sự sẽ chết chắc.
Kỷ Du Du sợ hãi, khuôn mặt trở nên trắng bệch, ngơ ngác không dám nói một lời.Đường Ân ôm cô chạy thẳng lên lầu ba, sau đó nghe thấy lầu hai ầm một tiếng, có làn khói bốc lên, rõ ràng phòng sách đã bị nồ! Khi nãy anh ở phòng sách với Kỳ Đu Đu đã bị tay súng bản tia phía xa phát hiện, những người này muốn tới giết anh chắc chắn sẽ xử lý phòng sách trước.
Đường Ân không nói gì, dứt khoát chạy về phòng mình, êm Kỳ Du Du lăn tới bên giường.
Đợi ở đây, tuyệt đối đừng lên tiếng.” Anh nhỏ giọng dặn dò, vẻ mặt cực kỳ nặng nề.
Mặt cô trắng bệch, nhẹ nhàng gật đầu, những bàn tay.
vẫn kéo lấy ống tay áo Đường Ân: Đường An, đừng đi ra ngoài...” Đường Ân u ám nói: “Nghe lời, đừng lên tiếng...” “Đường Ân, ra ngoài đi... chúng ta nói chuyện giá cả của mấy cửa hàng kia, tôi cho cậu mặc sức ra giá! Ha ha hai” Đường Ân nghiến răng, xoay người xông ra ngoài, cơn giận thiêu đốt trong lòng.
Doãn Ngang! Đường Ân cũng không ngờ anh ta lại to gan như thế, nửa đêm nửa hôm lại dám dẫn người tới đây:
Lúc này, tiếng bước chân dưới lầu đã ngày càng gần hơn, tiếng cười ngang ngược của Đoãn Ngang cũng ngày càng rõ ràng: “Không phải cậu đòi năm tỷ sao? Tôi có thể đưa năm tỷ cho cậu... tôi đã đem tiền đến Lúc này, chỉ nghe thấy tiếng loảng xoảng, thuỷ tinh trong biệt thự vỡ vụn, hai bóng người nhào vào từ bên ngoài cửa sổ.
Đường Ân nhảy lên, biết có lẽ Ân Nhất đã đến, nên lập tức xông tới đầu cầu | thang nhìn xuống dưới.
Hành động của Ân Nhất và Ân Nhị rất nhanh, xông về phía Đoãn Ngang ở đầu cầu thang lầu hai như hai cái bóng. Nhưng ngay lúc này, lâu một vang lên tiếng bước chân rầm rầm rầm, một bóng dáng cao lớn đã đi tới đầu cầu thang lầu hai.
Đây thật sự như một chiếc xe tăng hình người, cao gần hai mét, dáng người vạm vỡ, chẳng khác nào Transformers loại nhỏ.
Tốc độ của Ân Nhất và Ân Nhị rất nhanh, dao nhỏ trong tay đã chém xuống, nhưng tên cao to kia lại cứ thế chịu hai con dao, sau đó muốn bắt lấy Ân Nhất.
Ân Nhất lùi về sau rồi lại bị kéo tới, chỉ nhìn thấy gã đàn ông nước ngoài cao to này nâng đầu gối lên muốn đánh vào ngực Ân Nhất.
Anh ta đưa tay ngăn cản, Ân Nhị cũng xông tới đá một cước lên cổ gã ta.
Gã ta không thèm để ý, mặc cho Ân Nhị đá mình, sau đó đầu gối dùng sức một cái.
Răng rắc…
Ngực Ân Nhất rắc một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi.
Gã đàn ông ngẩng đầu, vẻ mặt dữ tợn gào thét, nắm lấy người Ân Nhất đập vào cầu thang.
Rắc một tiếng, hai chân Ân Nhất bị gã ta đập gấy, sau đó lại bị kéo tay đập lên trên vách tường.
Bịch một tiếng, Ân Nhất rơi xuống đất, sau đó không còn động tĩnh gì nữa.
“Ha ha ha… Đường