“Làm sao đây? Ông nội con nói… kêu con tự sát nhận tội đi!” Giọng nói của Doãn Trạch cũng hơi run rẩy: “Con trai, đừng trách ba nhẫn tâm, từ giờ trở đi, con đã không phải người nhà họ Doãn nữa rồi… Hơn nữa, Diệp Khiêm Tuyết cũng không còn là người của nhà họ Diệp nữa! Nhà họ Diệp vừa gọi điện thoại tới nói chuyện này không liên quan đến bọn họ, bọn họ không cần đứa con gái này nữa, kêu con tự xử lý, chỉ cần đừng liên lụy đến bọn họ là được..” “Sao có thể như thế chứ?” Sảc mặt Doãn Ngang điên cưồi lay đối, thảm thiết Kêu lên: “Ba/Con xin ba, con bị người ta hãm hại, con xin ba giúp côn đi, con bị người ta hãm hại thật mà..” “Doãn Ngang, không phải ba không giúp con, mà là con đã chọc phải người không nên dây vào!” Giọng nói của Doãn Trạch gần như nghẹn ngào: “Con là con của ba, nếu có thể giúp con, sao ba có thể sẽ khoanh tay đứng nhìn được chứ? Nhưng ba thật sự không thể chen tay.
vào chuyện này được! Đừng nói là ba, cho dù cả Tập đoàn Doãn Thị, cộng thêm nhà họ Diệp cũng không thể cứu con được…” Doãn Ngang cảm thấy cả người lạnh như băng, không nhịn được khóc lên: “Ba, ba nhờ ông nội đi..” “Con tự cầu phúc đi!” Dứt lời, Doãn Trạch đã cúp máy.
Tự cầu phúc? Nghe thấy ba chữ này, cơ thể Doãn Ngang run lên. Từ nhỏ đến lớn dù xảy ra chuyện gì, ba đều có thể giải quyết giúp anh ta, từ đó đã tạo thành tính cách không coi ai ra gì của Doãn Ngang. Nhưng đột nhiên có một ngày ông ấy lại nói ra những lời như vậy, điều đó khiến anh ta hoàn toàn không thể chấp nhận được.
Bo bo giữ mình! Lúc này, cho dù là nhà họ Doãn hay nhà họ Diệp thì đều không nói gì nữa, chỉ chọn bo bo giữ mình mà thôi.
Doãn Ngang hoảng hốt, biết mình xong đời rồi, không nhịn được vừa chạy trốn vừa lớn tiếng gào khóc.
Lúc trước, khi ở hội trường, thật sự không nên rơi vào.
bấy của Tiết Bạch.
Mặc dù nếu không có cô ta thì có lẽ anh ta vẫn đối phó với Đường Ân, nhưng chắc chắn sẽ không làm ra chuyện như thế này. Bây giờ không liên lạc được với người phụ nữ kia, e rằng lúc này cô ta đã rời khỏi thành phố Giang rồi.
Doãn Ngang sợ, nhưng anh ta thật sự không muốn chết, cho nên chạy như điên ra khỏi con hẻm nhỏ, vội vàng ngăn một chiếc xe lại, mở cửa xe ra chui vào.
“Đến khách sạn Martin..” Doãn Ngang lấy dao ra đặt lên cổ tài xế, gào to: “Nhanh lên! Tôi kêu anh đến khách sạn Martin!” Tài xế sợ hãi, vội vã gật đầu, đạp ga nhanh hơn.
Lúc Đường Ân ra khỏi con hẻm nhỏ thì thấy anh ta đã rời đi, mắt anh híp lại.
Kít…
Một chiếc Mercedes dừng lại, cửa xe mở ra.
Anh bước lên xe thì nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng và đôi mắt lo lắng của Bùi Hạc: “Cậu Đường, đã tìm được địa điểm rồi, ở khách sạn Martin!” “Đil” Trong giọng nói của Đường Ân không có chút cảm xúc nào.
Bùi Hạc nghe thấy giọng điệu này của anh liền cảm thấy hơi lạnh lẽo.
Cho dù quanh năm tiếp xúc với hoàn cảnh thế này, Bùi Hạc cũng không ngờ rằng giọng điệu của Đường Ân lại đáng sợ như vậy, ngay cả anh ta cũng cảm thấy hoảng hốt.
Lúc này, không ai có thể cảm nhận được cơn giận của Đường Ân.
Khi nãy đã nhận được điện thoại, nói Kỷ Du Du bị gãy hai cái xương sườn, Mạnh Quán bị gãy xương quai xanh, bây.
giờ hai cô gái này vẫn đang hôn mê. Điều này khiến anh giống như ác ma đi ra từ địa ngục vậy.
Thiếu nợ thì phải trả! Trước giờ Đường Ân đều không cảm thấy cái