Âm thanh này có vẻ cực kỳ vang dội trong hành lang vắng vẻ.
Mấy người của phòng bảo vệ bệnh viện nhanh chóng tiến lên, trên người bọn họ mặc đồng phục màu xanh dương, đầu đội mũ kepi, tay cầm dùi cui. ‘Sắc mặt Bùi Hạc nặng nề.
‘Từ Cương quay đầu nhìn thoáng qua người của phòng bảo vệ, sắc mặt cũng hơi khó coi: “Các người làm gì đấy?? “Ôi chao… Đây không phải Phó viện trưởng Từ à?” Trưởng khoa Triệu đi ra từ bên trong đám người quan sát Từ Cương từ trên xuống dưới, lại nhìn Bùi Hạc và Bùi Nhược phía sau anh ta: “Không phải hôm nay Phó viện trưởng Từ được nghỉ ư? Sao lại ở cùng đám côn đồ này thế này?” “Phó viện trưởng Từ đến để chữa bệnh cho côn đồ đấy..” Tuy nét mặt Đỗ Kiến Vỹ khó coi, nhưng lập tức nhận ra tình hình. Từ Cương này trong bệnh viện đúng là có giỏi thật, rất có địa vị, nhưng Đỗ Kiến Vỹ anh ta cũng không phải không có chỗ dựa. Quan trọng là trong bệnh viện, Trưởng khoa Triệu có quan hệ với Viện trưởng, bình thường cũng không thích Từ Cương.
Bây giờ hai người tranh chấp, chắc chắn anh ta sẽ không bỏ qua cơ hội này, vội vàng tận dụng triệt để.
“Trưởng khoa Triệu, tôi chỉ đang chữa bệnh cứu người thôi, mong anh đừng cản trở tôi!” Từ Cương lạnh lùng.
nhướng mày: “Nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không phải một Trưởng khoa bảo vệ nho nhỏ như anh có thể gánh vác được đâu!” “Ha..” Trưởng khoa Triệu chọc dùi cui lên mũ mình: “Phó.
viện trưởng Từ, cậu đang nói chuyện với tôi đó hả? Tôi thật sự không tin đấy, tôi không gánh vác được? Người đâu, đưa người bên trong đi cho tôi, đợi lát nữa cảnh sát đến rồi, tôi xem ai dám ngăn cản..” Từ Cương tức giận.“Trưởng khoa Triệu, tôi chỉ đang chữa bệnh cứu người thôi, mong anh đừng cản trở tôi!” Từ Cương lạnh lùng nhướng mày: “Nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không phải một Trưởng khoa bảo vệ nho nhỏ như anh có thể gánh vác được đâu!” “Ha..” Trưởng khoa Triệu chọc dùi cui lên mũ mình: “Phó.
viện trưởng Từ, cậu đang nói chuyện với tôi đó hả? Tôi thật sự không tin đấy, tôi không gánh vác được? Người đâu, đưa người bên trong đi cho tôi, đợi lát nữa cảnh sát đến rồi, tôi xem ai dám ngăn cản..” Từ Cương tức giận.
Bùi Hạc lạnh lùng nhìn anh ta: “Anh chắc là mình muốn dẫn người đi chứ?”
“Sao hả? Hôm nay ông đây cứ dẫn người đi đấy, tôi xem ai có thể ngăn cản?” Trưởng khoa Triệu nâng dùi cui chỉ vào Bùi Hạc.
Đỗ Kiến Vỹ cũng gật đầu: “Đúng, nên đưa mấy người này đi, đợi lát nữa cảnh sát đến rồi bát hết bọn họ lại, ngay cả Phó viện trưởng Từ cũng không chạy được đầu, tôi xem đến lúc đó bọn họ còn | kiêu ngạo kiều gì. “Đưa đi!” Trưởng | khoa Triệu chỉ vào Đường Ân trong phòng bệnh. -
| Bùi Nhược hơi tức giận: “Các người có tư cách gì mà đưa người đi?” “Nói tới tư cách với tôi à? Con mẹ nó, cô nghĩ mình là ai? Người đâu... đưa đi!” Anh ta cười | lạnh, liếc nhìn Từ Cương: “Dông dài ở đây làm cái gì, đưa đi hết, hầu hạ bọn họ bãng một trận đòn trước, tôi xem ai còn không biết điều nữa?”
Bùi Nhược căm tức nhìn chằm chăm cảnh này, cảm thấy cơ thể cũng đang run rầy.
“Sao? Không phục à? Không phục cũng phải chịu cho ông!” Trưởng khoa Triệu cười lạnh lùng: “Cũng không ra ngoài nghe ngóng xem địa bàn ở bệnh viện này là của ai! Cấu kết với côn đồ còn dám | làm càn hả? Đưa đi.” “Tôi hy vọng sau khi anh đưa đi rồi sẽ không cảm thấy hối hận!” Bùi Hạc cảnh cáo.
“Hối hận? Ông đây chưa bao giờ hối hận cả!” Anh ta cười lạnh.
Bùi Nhược tức giận đến sắc mặt trắng bệch, Bùi Hạc ở bên cạnh cũng nheo mắt lại, bên trong mang theo ánh sáng lạnh lẽo.
Vào lúc này, trên người Bùi Hạc liên tục phát ra hơi thở lạnh lẽo âm u.
“Đưa đi!" Trưởng khoa Triệu bĩu môi, đưa mắt nhìn lướt qua mấy người này. Anh ta cũng rất hy vọng bây giờ bọn họ có thể xông lên đối phó với mình, đến lúc đó còn có lý do bắt hết bọn họ lại nhốt vào trong phòng tối của khoa bảo vệ, chiêu đãi bọn họ một chút.
Anh ta cũng không tin ở cái bệnh viện này có người dám chống lại anh ta! Nếu thật sự có người dám gây chuyện với anh ta, anh ta cũng có thể xếp vào tội gây náo