Sắc mặt Đỗ Kiến Vỹ lại thay đổi, mãi đến lúc này anh ta mới nhận ra tối nay thật sự gặp phải nhân vật lớn rồi.
Người ta hoàn toàn không phải côn đồ, e rằng thân phận của người ta còn cao hơn cả trời nữa.
Mình còn quấy rối bạn gái của người ta? Lời này nói ra ngoài cũng cảm thấy buồn cười! Cả thành phố Giang có được mấy người có thể để Phó thị trưởng Vương ra mặt chứ? Khoa trưởng Triệu cũng sợ hãi, ảnh ta có thể nhìn ra Sở trưởng Tiết hoàn toàn không thể hàng phục được người phụ nữ này, còn đang bị người ta chỉ thẳng vào mũi quát mảng. Cái tên Phó thị trưởng Vương vừa được thốt ra, anh ta trực tiếp sợ tới xụi lơ dưới đất, nếu chuyện này thật sự giống như người phụ nữ này nói, đến lúc đó cả anh rể cũng không bảo vệ được anh ta nữa! Đây chỉ là một tên côn đồ nhỏ thôi, sao cả Phó thị trưởng Vương cũng muốn qua đây chứ? “Nghiệp chướng mà..” Trong hành lang bên này vang lên tiếng kêu to của Viện trưởng Thôi Khải, sau đó một bóng người năm mươi mấy tuổi xông vào, đá lên người Trưởng khoa Triệu một cước, ngón tay run rẩy chỉ vào anh ta: “Ai cho cậu dẫn người tới đây? Cuối cùng cậu muốn cái làm gì vậy hả?” Dứt lời, Thôi Khải tay đấm chân đá một trận, đòn nào.
cũng rất mạnh.
Ông ta biết cho dù tối nay đã xảy ra chuyện gì thì mình cũng không thể trêu vào Phó thị trưởng Vương được! Cho dù nhóm người này gây rối ở bệnh viện thì có thể làm sao? Ngay cả Phó thị trưởng người ta cũng mời được, gây rối ở bệnh viện mà còn phải sợ à? Đây là lần đầu tiên Trưởng khoa Triệu bị thế này, hay tay ôm đầu mình, thấy anh rể nổi giận như vậy thì sợ tới môi run cầm cập: “Là… là cậu ta, là Đỗ Kiến Vỹ, Đỗ Kiến Vỹ bảo em dẫn người tới đây!” Thân thể Đỗ Kiến Vỹ run lên, sắc mặt còn khó coi hơn cả khóc: “Viện trưởng..” “Đỗ Kiến Vỹ!” Thôi Khải nổi giận rống lên một tiếng, tát anh ta một bạt tai, vừa nhanh vừa tàn nhãn: “Nếu cậu không muốn làm nữa thì cút ngay cho tôi..” “Viện trưởng, thật sự không phải như vậy đâu… Bọn họ uy hiếp tôi chữa bệnh cho tên côn đồ kia, còn nói bệnh viện chúng ta thối nát! Tôi hoàn toàn không có quấy rối và đe doạ người nhà bệnh nhân, ngài nhất định phải tin tôi!” Đỗ Kiến Vỹ thật sự sắp khóc rồi.
Ngón tay Thôi Khải run rẩy chỉ vào Đỗ Kiến Vỹ, oán hận giậm giậm chân.
Nếu thật là vậy thì tốt quá, cho dù Phó thị trưởng hỏi đến, chuyện này ông ta cũng có thể thoái thác được, không đến mức tổn hại lợi ích của bệnh viện.
Bùi Nhược lạnh lùng cong môi nhìn cảnh này, sau đó vẫy tay với Từ Cương ở bên kia.
‘Từ Cương chần chừ một lát, tiến lên mấy bước.
Bùi Nhược nhỏ giọng nói bên tai anh ta mấy câu, sau đó.
lấy điện thoại ra, gửi một tệp tài liệu cho Từ Cương.
Mắt anh ta sáng lên, xoay người đi lên lầu.
Sở trưởng Tiết than khẽ, dặn dò mấy nhân viên cảnh sát tiến lên đẩy Đường Ân ra ngoài.
Lúc này, một đoàn xe thật dài dừng lại bên ngoài bệnh viện.
Phó thị trưởng Vương kéo cửa xe ra nhìn vào bệnh viện, thở dài một tiếng, xoay người đi vào trong.
Ngoài cửa phòng bảo vệ, Thôi Khải vừa nghe thấy Phó.
thị trưởng Vương đến rồi lập tức thấy hồi hộp.
“Trông chừng Trưởng khoa Triệu này cho đàng hoàng, cả tên bác sĩ Đỗ kia nữa..” Bùi Hạc lạnh lùng dặn dò bên tai Hạt Tử, sau đó xoay người đi vào phòng bệnh với Bùi Nhược.
Hạt Tử gật đầu rồi nhìn Vu Thành Quang ra hiệu.
Trong phòng bảo vệ, Trưởng khoa Triệu thấy Vu Thành Quang đi vào thì lòng cũng tan nát luôn.
Vu Thành Quang có thể sừng sững không ngã ở thành phố Giang nhiều năm như thế, chắc chắn không phải người tầm thường.
Lúc nên nhịn sẽ nhịn, lúc nên tàn nhân thì hoàn toàn không hồ đồ.